Nơi đó giang hồ thất phu tụ tập, đương đại minh chủ Tào Thanh Dương là kẻ các ngươi đám vãn bối này không thể đối phó.
Thẩm thẩm nghe một lúc, tìm được cơ hội xen vào đề tài, nói: “Lão gia, thanh đao đó của Ninh Yến là tuyệt thế thần binh, tôi nghe Nhị lang nói giá trị liên thành.”
Hứa Nhị thúc vừa uống rượu ngọt, vừa gật đầu: “Tuyệt thế thần binh đương nhiên giá trị liên thành… Phốc!”
Hắn phun một ngụm rượu ngọt ở trên mặt Tiểu Đậu Đinh bên cạnh, trừng mắt nói:
“Bà một người phụ nữ, biết cái gì là tuyệt thế thần binh sao. Thanh đao đó của Ninh Yến sắc bén vô song, nhưng không phải tuyệt thế thần binh, đừng nghe lung tung một từ liền dùng bừa.”
Tiểu Đậu Đinh vươn cái tay nhỏ béo múp, lau đi ngọt rượu trên mặt, nhịn không được li3m lòng bàn tay, lại li3m một miếng, nó bắt đầu yên lặng li3m…
Thẩm thẩm không phục, mắt đẹp trợn lên, nổi giận đùng đùng nói: “Nhị lang là nói như vậy, nó còn biết bay đó, không tin lão gia hỏi đại lang đi.”
Hứa Nhị thúc lập tức nhìn về phía Hứa Thất An, nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Thất An búng vang ngón tay, triệu hồi nói: “Thái Bình!”
Vù… Thái Bình Đao bay vào đại sảnh, ở đỉnh đầu mọi người xoay quanh từng vòng.
Hứa Nhị thúc ngẩng đầu, vẻ mặt dại ra nhìn Thái Bình Đao, như một pho tượng đá không biết nhúc nhích.
“Thật, thật là tuyệt thế thần binh…” Sau một lúc lâu, Nhị thúc lẩm bẩm như thở dài.
“Cũng nói giá trị liên thành rồi, về sau chính là đồ gia truyền của Hứa gia chúng ta.” Thẩm thẩm vui vẻ nói.
“Đúng, đúng, đồ gia truyền, đây là đồ gia truyền.” Nhị thúc kích động tới mức sắp không cầm vững bát.
Lý Diệu Chân cúi đầu, bưng bát, ăn từng miếng nhỏ, nghe cả nhà lải nhải nghị luận.
Nàng có chút hâm mộ Hứa Thất An, tuy người này từ nhỏ cha mẹ đều mất, luôn lảm nhảm mình ăn nhờ ở đậu, thẩm thẩm đối với hắn không tốt.
Ở Hứa phủ lâu như vậy, Lý Diệu Chân thấy rất rõ ràng, vị chủ mẫu này chính là tâm tính quá mức thiếu nữ, cho nên thiếu khí chất của người mẹ hiền từ. Nhưng thật ra đối với Hứa Ninh Yến thật sự không tệ.
Chính là tính cách sính cường chút, Hứa Ninh Yến đối với nàng không có ý tôn trọng, nàng liền rất tức giận, ngoài miệng không nói tốt về hắn, trái một câu thằng nhãi xui xẻo, phải một câu tiểu tử khốn kiếp.
Thật ra ăn mặc ngủ nghỉ dùng, vẫn nhớ rõ một phần đó của cháu trai.
Hứa Nhị thúc tính cách tùy tiện, vừa nghe thấy thê tử cùng cháu đấu võ mồm liền đau đầu, cho nên thích giả ngu, nhưng Lý Diệu Chân có thể nhìn ra, hắn thật ra là đối với Hứa Ninh Yến tốt nhất trong nhà.
Tính cách Hứa Nhị lang và mẹ hắn không khác lắm, đều là ngoài miệng một kiểu, trong lòng một kiểu. Vừa chán ghét đại ca cùng phụ thân là võ phu thô bỉ, lại vừa ôm cảm tình cực sâu đối với bọn họ.
Hứa Linh Nguyệt, Lý Diệu Chân cảm thấy nàng đối với Hứa Ninh Yến ngưỡng mộ quá mức, đại khái về sau lập gia đình sẽ tốt hơn nhiều, tâm tư sẽ đặt ở trên người phu quân.
Về phần Hứa Linh m, nó cũng rất ỷ lại Hứa Thất An, bánh vó ngựa buổi chiều rưng rưng li3m một lần, cuối cùng vẫn nghiến răng hạ quyết tâm, để lại cho đại ca ăn…
Ừm, chuyện này không thể nói cho Hứa Ninh Yến.
“Lý Diệu Chân ơi Lý Diệu Chân, những thứ này đều là nghiệp chướng, nếu muốn thọ ngang trời đất, trường thịnh không suy, nhất định phải thoát khỏi yêu hận tình thù trong cuộc sống, cần thích hợp học lạnh lùng, ừm, tình thâm không thọ.” Nàng ở trong lòng yên lặng báo cho mình.
Vài giây sau, nàng lại nghĩ, Hứa Ninh Yến tên khốn này, tài bảo cướp đoạt ra ở nhà riêng Tào quốc công còn chưa chia cho ta, ta phải mở lều nấu cháo cứu tế dân nghèo…
Thẩm thẩm uống nửa bát rượu ngọt, cảm thấy có chút ngấy, liền không muốn uống nữa, nói: “Lão gia, ông uống thay tôi đi, chớ để lãng phí.”
Hứa Nhị thúc đang chuyên chú đánh giá Thái Bình Đao, nghe vậy, không chút suy nghĩ, mang nửa bát rượu ngọt của thẩm thẩm đẩy cho Hứa Linh m.
Hứa Linh Nguyệt lau môi, chờ mong nhìn về phía Hứa Thất An: “Đại ca, muội cũng uống không nổi nữa…”
“Đại ca giúp muội.” Hứa Thất An tiếp nhận bát, đặt ở trước mặt Tiểu Đậu Đinh: “Giúp muội cho Linh m.”
Tiểu Đậu Đinh vui vẻ muốn hỏng rồi.
Lệ Na nhìn đồ nhi, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
…
Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, sắc trời đã sáng rõ, trong Giáo Phường Ti, nha hoàn Tiểu Mai lại một lần nữa bị tiếng Phù Hương ho khan đánh thức.
Nàng dụi mắt rời giường, đến bên cạnh bàn rót một chén nước, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, thấp giọng nói: “Nương tử, uống ngụm nước đi.”
Phù Hương sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, được nàng đỡ ngồi dậy, uống ngụm nước, thanh âm suy yếu: “Mai Nhi, ta có chút đói.”
“Nương tử nghỉ ngơi trước, ta đi nhà bếp múc bát cháo.”
Mai Nhi phủ thêm áo khoác, rời khỏi phòng ngủ chính, đến nhà bếp nhìn qua, phát hiện trong nồi trống rỗng, cũng không có ai nấu cơm sáng sớm.
Ảnh Mai tiểu các có sáu ca cơ, tám nha hoàn tiếp rượu, bảy nha hoàn làm việc vặt, tùy tùng trông coi bốn người, một tên gác cổng sai vặt.
Phù Hương hoa khôi bệnh lâu không khỏi, những tùy tùng, ca cơ cùng nha hoàn tiếp rượu kia đã đưa đi sân khác, nha hoàn làm việc vặt cũng chỉ lưu lại một người.
Nha hoàn làm việc vặt kia gần đây trộm lười biếng, oán giận khắp nơi, oán giận bất bình đối với tình cảnh của mình. Đi sân khác, nha hoàn làm việc vặt thường thường có thể được thưởng vài đồng tiền.
Ở lại Ảnh Mai tiểu các trông một con ma ốm, không kiếm được lợi ích gì cả.
Mai Nhi nổi giận đùng đùng xông vào phòng nha hoàn làm việc vặt, cô ta nằm ở trên giường, thoải mái ngủ lười.
“Dậy, ngươi dậy cho ta!”
Mai Nhi lạnh mặt, mang cô từ trên giường túm xuống, lớn tiếng chất vấn: “Lúc nương tử vẻ vang, đối với các ngươi cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, lần nào thưởng bạc không nhiều hơn nơi khác?
“Nàng trước mắt bị bệnh, muốn húp ngụm cháo nóng cũng không có, lương tâm của ngươi đều bị chó ăn rồi sao.”
Nha hoàn làm việc vặt chống hông mắng nhau với nàng: “Cũng nói là trước kia rồi, trước kia nương tử vinh quang, chúng ta theo bên người hầu hạ, làm trâu làm ngựa ta cũng nguyện ý. Nhưng bây giờ cô ta sắp chết rồi, ta dựa vào cái gì còn phải hầu hạ cô ta.”
Mai Nhi giận dữ, “Nương tử chỉ là bị bệnh, nàng sẽ khỏe lên, chờ nàng bệnh khỏi rồi, xem nàng thu thập ngươi như thế nào.”
Nha hoàn làm việc vặt trả lời lại một cách mỉa mai: “Thôi đi, Giáo Phường Ti ai chẳng biết cô ta sắp chết. Phàm là có một chút khả năng, ma ma cũng sẽ không mang người điều đi hết.”
Nói tới đây, ả cười lạnh một tiếng: “Mai Nhi tỷ tỷ, ngươi cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ nương tử, thật ra vì chút tích tụ kia của nương tử nhỉ. Ngươi cũng đừng thẹn quá hóa giận, trong Giáo Phường Ti có tình nghĩa gì đáng nói, các tỷ muội ngày nào đó không phải đang gặp dịp thì chơi?
“Bởi vì đều biết nam nhân chỉ cần thân thể chúng ta, thật muốn cho rằng có chân tình với đám khách làng chơi kia, đó là kẻ ngốc. Phù Hương nương tử chính là kẻ ngốc như vậy.