“Đi đi đi, ta cần viết bản ghi nhớ.”
Hứa Thất An mang nàng từ bên bàn sách đuổi đi.
Chung Ly ôm bát, ngồi xổm bên giường tiếp tục ăn.
“Buổi sáng hôm nay tu luyện “Ý”, nhanh chóng hỗn hợp các loại tuyệt học vào trong một đao, Thiên Địa Nhất Đao Trảm + Tâm Kiếm + Sư Tử Hống + Thái Bình Đao. Ta có dự cảm, khi ta tu thành “Ý”, ta sẽ tung hoành cảnh giới tứ phẩm này.
“Buổi chiều đi hẹn hò với Lâm An, hôm trước “không cẩn thận” sờ vòng eo nhỏ của Lâm An, thực mềm mại.”
“Ngày mai không thể ở nhà, cần đi chỗ vợ người đã mất ngủ, không thiếu được còn cần dẫn nàng ra ngoài dạo phố, đi ra ngoài chơi.”
“Buổi sáng ngày kia đi Hoài Khánh phủ gặp nữ thần cao ngạo lạnh lùng của ta một lần, cũng không tiện xa cách nàng, đã lâu chưa nói chuyện phiếm với nàng, tâm tình cùng một mỹ nhân học thức phong phú, là một chuyện làm người ta hướng tới.
“Buổi chiều đã đáp ứng Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, câu lan nghe khúc. Giáo Phường Ti, ài, không đi Giáo Phường Ti nữa.”
“Ngày kia đã đáp ứng Lý Diệu Chân, mua lương thực phát cháo. Nữ hiệp ngu xuẩn này, ta nói với nàng, cho người ta cá không bằng dạy người ta câu cá. Nhưng nữ hiệp ngu xuẩn nói, ngươi có thể dạy người ta cá cái gì? Ta thế mà không có lời nào để chống đỡ.
“Buổi chiều, mang Lệ Na cùng Thải Vi còn có Tiểu Đậu Đinh đi tửu lâu ăn ăn ăn…”
“Tiếp theo, lại phải đi chỗ vợ người đã khuất ngủ…”
Viết đến nơi đây, Hứa Thất An cảm giác chỗ nào không đúng.
Ồ, chính sự của ta đâu? Vụ án ta muốn điều tra đâu?
Hắn ở cuối bản ghi nhớ viết: “Hứa Thất An ơi Hứa Thất An, ngươi không thể suốt ngày lưu luyến ở bên cạnh nữ nhân, xem nhẹ chính sự.”
Vài giây sau, hắn mang câu này gạch đi, đổi thành: “Ta cần một quyển 《 La đại sư thời gian quản lý học 》.”
Vô cùng phiền muộn viết xong bản ghi nhớ, nhìn Chung Ly ăn xong đồ ăn sáng, ngồi xếp bằng ở trên giường tu hành, thầm nhủ vẫn là ngũ sư tỷ tốt, im lặng ở lại trong ao cá.
Đã không đòi hỏi, lại không chậm trễ ngươi làm chánh sự.
Lúc này, lão Trương gác cổng chạy tới, ở cửa nói: “Đại lang, có người tìm ngươi.”
Hứa Thất An nghe vậy, đáp lại: “Ai?”
“Là cô nương, tự xưng Mai Nhi.”
Mai Nhi, thiếp thân nha hoàn của Phù Hương… Hứa Thất An im lặng một lát, nói: “Dẫn nàng đi sảnh ngoài, ta lập tức qua đó.”
Hắn mang bản ghi nhớ kẹp ở trong sách, dặn dò Chung Ly: “Đừng đọc lén nha.”
Chung Ly nhu thuận gật đầu.
Rời phòng, xuyên qua sân trong, tới sảnh ngoài, hắn thấy Mai Nhi mặt mày thanh tú ngồi ở bên ghế dựa, thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh, như là có chút khẩn trương.
Bàn trà cạnh tay đặt một cái túi vải nhỏ.
“Mai Nhi.”
Hứa Thất An bước vào sảnh, hướng thiếu nữ hoảng hốt đứng dậy đè tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Có phải gặp cái gì phiền toái hay không.”
Khác với trước kia, Mai Nhi mặc rất mộc mạc, mặt mộc hướng lên trời, so ra kém xa nàng khi ở Ảnh Mai tiểu các trang điểm xinh đẹp.
Hắn đoán Mai Nhi có thể là ở Giáo Phường Ti bị ức hiếp.
“Hứa Ngân la… Không, Hứa công tử.”
Mai Nhi lắc lắc đầu, nói: “Ta đã không ở Giáo Phường Ti nữa, Phù Hương nương tử trước khi đi, mang bộ phận tích tụ để lại cho ta, để ta dùng chúng nó chuộc thân cho mình. Ta tính về nhà hầu hạ cha mẹ. Sau đó, lại tìm người thành thật gả cho.”
Gặp quỷ rồi, người thành thật rốt cuộc gây tội nghiệt gì, vì sao ngay cả thế giới khác cũng phải đối đãi bọn họ như vậy… Hứa Thất An cười ôn hòa, “Cho nên, ngươi là đến từ biệt ta?”
Có thể hoàn lương, cũng là rất tốt, Phù Hương có lòng, hy vọng nàng bây giờ mạnh khỏe.
Mai Nhi lắc đầu lần nữa: “Phù Hương nương tử trước khi đi, có vài món đồ bảo ta chuyển giao cho ngươi.”
Con ngươi Hứa Thất An hơi co lại.
Mai Nhi mang bao vải nhỏ hai tay dâng lên, thi lễ, dịu dàng nói: “Hứa công tử, vậy, nô tỳ cáo lui trước.”
“Đợi chút!”
Hứa Thất An tiếp nhận bao vải, chưa mở ra, nhìn tiểu nha hoàn thanh tú, hỏi: “Nhà ngươi ở nơi nào?”
“Nhà nô tỳ ở huyện Tiêu Thạch.” Mai Nhi nhỏ giọng nói.
Huyện Tiêu Thạch ở ngay địa giới kinh thành, hướng Đông Bắc, từ phía Bắc xuất phát, thuê một chiếc xe ngựa, hai ngày có thể đến.
Mai Nhi không phải con cháu quan lại phạm tội, nàng là bị người nhà bán vào Giáo Phường Ti.
Tỳ nữ như nàng bị bán vào Giáo Phường Ti kinh thành, bình thường đều là gia đình nghèo khổ ở kinh thành, hoặc quanh kinh thành. Không có khả năng có người ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành bán con gái, có cái lộ phí đó, cũng không cần bán con gái.
Về phần cha mẹ nàng, năm đó bán nàng vào Giáo Phường Ti hoàn toàn là xuất phát từ bất đắc dĩ, năm ấy thiên tai lớn, cả nhà cũng sắp không còn cháo mà húp, mang nàng bán đi, tốt xấu có đường sống.
Phù Hương cho dù có bạc để lại cho nàng, nhưng Giáo Phường Ti loại địa phương ăn tươi nuốt sống này, khẳng định ở trên chuộc thân mượn cơ hội bắt chẹt nàng, nàng một nữ tử yếu ớt, nếu bạc mang về quá ít, người nhà chỉ sợ sẽ không đối đãi nàng tốt bao nhiêu…
Thấy nàng quần áo mộc mạc, Hứa Thất An trầm ngâm chút, sờ tay vào trong ngực, khẽ úp mặt gương, lấy ra một tấm ngân phiếu giá trị năm mươi lượng đưa qua.
“Hứa công tử, ta không thể lấy.” Mai Nhi liên tục lắc đầu.
“Ngươi cùng Phù Hương chủ tớ một hồi, ta bỏ chút sức cũng là điều phải làm.” Hứa Thất An cười nói.
Trong mắt Mai Nhi chứa đầy nước mắt, nức nở nói: “Trong lúc Phù Hương nương tử bệnh nặng, trong lòng nô tỳ từng hận ngài, hận ngài bạc tình quả nghĩa. Nô tỳ sai rồi, ngài là nam nhân thật sự có tình nghĩa, Phù Hương nương tử bạc mệnh, không có phúc…”
Hứa Thất An có chút xấu hổ, hắn sớm đã biết Phù Hương bệnh nặng, chỉ là chưa nghĩ ra đối mặt nàng như thế nào.
Về phần thân phận của nàng, từ khi Chung Ly vạch trần thần hồn đối phương không trọn vẹn, thân là cảnh sát hình sự lâu năm, lúc ấy hắn đã mang rất nhiều nghi hoặc trước kia xâu chuỗi lại.
Ví dụ như Yêu tộc vì sao sẽ biết hắn khí vận quấn thân…
Ví dụ như Yêu tộc vì sao phải mang cái tay cụt của Thần Thù vụng trộm giấu vào trong nhà hắn…
Bình thường mà nói, người thần hồn không trọn vẹn, không có khả năng an ổn, hoặc là si ngốc, hoặc là người thực vật.
Tiễn bước Mai Nhi, Hứa Thất An ngồi ở sảnh ngoài, mở bọc đồ ra.
Bên trong là hai phong thư, một quyển sách, một cái vòng tay ngọc Hoàng Du.
Một phong thư là lúc trước đi Vân Châu, đi ngang qua Thanh Châu viết. Một phong là lúc đi Sở Châu tra án, đi ngang qua Giang Châu huyện Hoàng Du viết.
Hứa Thất An vừa định cầm vòng tay cùng hai phong thư buông xuống, bỗng cảm thấy xúc cảm không đúng, mở ra lá thư Thanh Châu này, đổ ra một cánh hoa sen khô cứng nhăn nhúm.
Vốn đối với cái chết của Phù Hương, chỉ là có chút cảm giác thương tích, Hứa Thất An bỗng có loại cảm giác như hít thở không thông.
Thì ra từ đầu tới cuối, ta tặng cho muội, chỉ có những thứ này mà thôi…