“Không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không thương tổn các ngươi.” Trong lúc Lâm Lăng đang nói chuyện, bàn tay vung lên, nhất thời có hơn mười đạo linh lực bắ n ra.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc…!!
Vòng sắt trên cổ đám nô lệ nhân loại kia lập tức bị đánh nát trong nháy mắt. Ngay sau đó, lại có hơn mười bộ quần áo bay ra từ trong nhẫn trữ vật của Lâm Lăng, đặt ở trước mặt những nô lệ nhân loại kia.
“Các ngươi là người, không phải gia súc, trước tiên mặc quần áo vào trước đi.” Lâm Lăng cố gắng thả chậm giọng nói, tận lúc không là bọn họ sợ hãi.
“Cảm ơn…” Đúng lúc này, một giọng nói nhút nhát vang lên.
Sau đó, một cô gái da trắng nõn nà bước ra đầu tiên và chọn cho mình một bộ quần áo trong số rồi mặc vào.
Lớp vải chạm vào lớp da đã từ lâu chưa được che đậy và sự xấu hổ khi các bộ phận cơ thể được che chắn, nước mắt của cô gái nhân loại từ từ chảy dài vì xấu hổ.
Lúc này, nàng mới cảm thấy mình là một con người thực sự. Thay vì bị bọn võ giả Thạch tộc tùy ý chà đạp, lăng nhục như một con “sủng vật”.
Cảm thấy đám người Lâm Lăng không có ý thù địch, những nô lệ nhân loại kia cũng cảm thấy an tâm sau đó bắt đầu nhặt những bộ quần áo đó lên rồi mặc
Chỉ trong chốc lát, tất cả những hình ảnh của đám nô lệ nhân loại đều cảm thấy rạng rỡ, sáng sủa hơn trước.
Mặc dù số quần áo của Lâm Lăng đưa, kích cỡ không vừa nhưng ít ra cũng không còn hớ hênh nữa.
“Cảm ơn các vị đại nhân đã giúp đỡ.”
Cô gái đến từ nhân loại bước tới, cúi đầu chào đám người Lâm Lăng với vẻ mặt cảm kích.
“Nàng có biết bây giờ là thời đại nào không?” Lâm Lăng liếc nhìn cô gái một cái rồi hỏi thẳng.
“Thời đại?”
Nghe vậy, cô gái hơi sững sờ, hiển nhiên cảm thấy câu hỏi của Lâm Lăng có chút kỳ quái.
Rốt cuộc, là ai mà không biết thời đại hiện tại là khi nào? Hơn nữa, thực lực của những người này lại rất mạnh.
Hai đến ba lần quét sạch tất cả các võ gi giả của Thạch tộc man rợ gớm ghiếc kia.
“Năm 10012 của dương lịch.” Cô gái nhân loại không do dự mà nhanh chóng trả lời.
“Sau khi chiến tranh chủng tộc bùng nổ, dương lịch mới…”
Khuôn mặt Trần Tấn hơi kích động “Gần một vạn năm, thật sự chúng ta đã xuyên không ngược trở lại.”
“Nhưng ta nhớ rằng dương lịch lúc đó hình như là 10002, nhưng bây giờ lại là năm 12… ”
Tuy nhiên, khi hắn nhớ lại năm dương lịch khi mà hắn du hành trước đây, đồng tử trong mắt Trần Tấn đột nhiên co rút lại.
Mười năm!