Vẻ mặt hai tỷ đệ Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe là khoa trương nhất, mắt trợn tròn xoe, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Vẻ mặt kiều mỵ của Liễu Hồng Miên đọng lại, nhưng đôi mắt đẹp của nàng lại lấp lánh, nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Từ Khiêm chính là Hứa Thất An?
Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe, chỉ cảm thấy đầu chấn động “Ong”, như là bị người ta gõ cho một gậy.
Trừ tỷ đệ Hứa gia, phản ứng kịch liệt nhất là Liễu Hồng Miên, nàng là nữ nhân duy nhất ở đây ngoại trừ Hứa Nguyên Sương.
Nữ nhân hứng thú đối với nam nhân ưu tú, như tính thú của nam nhân đối với tuyệt sắc mỹ nữ.
Liễu Hồng Miên xuất thân Kiếm Châu Vạn Hoa lâu, thế lực giang hồ này do nữ tử tạo thành, lúc ban đầu bởi vì thực lực không mạnh, từng gặp được rất nhiều chuyện không tốt.
Về sau liền nghĩ ra biện pháp thông gia, mang nữ tử dung mạo tốt trong môn phái gả cho các lộ hào kiệt, bang chủ, thanh niên tuấn ngạn vân vân, thậm chí trên quan trường Kiếm Châu, rất nhiều quan lại cũng lấy việc cưới được nữ tử Vạn Hoa lâu làm vinh dự.
Mà nay Vạn Hoa lâu đã sớm đứng vững gót chân ở Kiếm Châu, nhân mạch rắc rối khó gỡ, nhưng truyền thống tương ứng bảo lưu lại.
Nữ tử Vạn Hoa lâu không thể gặp nhất là nam tử trẻ tuổi thực lực mạnh, tướng mạo tuấn tú, thanh danh cao.
Gặp là sẽ mê mẩn.
Liễu Hồng Miên mím mím môi, nhìn chằm chằm Từ Khiêm, không, Hứa Thất An nơi xa, ánh mắt nóng cháy.
So sánh với tỷ muội Hứa gia phản ứng kịch liệt, cùng Liễu Hồng Miên chợt hứng thú nồng hậu, Tiêu Diệp lão đạo kinh ngạc ngắn ngủi, sau khi thất thần, nhanh chóng ổn định cảm xúc, sắc mặt ngưng trọng, trầm ngâm không nói..
Mà Khất Hoan Đan Hương thân là người cổ tộc Nam Cương, thì hoàn toàn không để ý Đại Phụng ngân la Hứa Thất An nhân vật này.
Về phần Cơ Huyền cùng Bạch Hổ, ăn ý liếc nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy vẻ mặt “Quả nhiên như thế”.
Hai người ít nhiều đã đoán được thân phận chân thật của Từ Khiêm, thiếu là nghiệm chứng cuối cùng.
“Điều đó không có khả năng!”
Hứa Nguyên Hòe bỗng kêu to lên, trường thương chỉ Từ Khiêm phía xa, ngôn từ kịch liệt:
“Hắn sao có khả năng là Hứa Thất An, người nọ rõ ràng đã phế đi, hơn nữa Từ Khiêm là cổ sư, không phải võ phu.”
Tịnh Tâm chậm rãi nói: “Chính bởi vì phế đi, cho nên mới chuyển tu cổ thuật.”
Hứa Nguyên Hòe mở miệng, trong lúc nhất thời thế mà không có lời nào để chống đỡ, nghẹn đỏ mặt, cả giận nói:
“Ngươi có chứng cớ gì.”
Hắn vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận Từ Khiêm chính là đại ca Hứa Thất An cha mẹ nuôi ở nhà tông tộc kinh thành, cái đó không giống với hắn nghĩ, không có một chút phòng bị.
Cơ Huyền thở dài, thay thế Tịnh Tâm nói:
“Phật tử, a, trừ Hứa Thất An kia ở lúc đấu pháp kinh thành đưa ra lý niệm đại thừa Phật pháp, còn có ai có thể được Phật môn coi trọng như thế?”
Hắn nhìn thoáng qua Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên, cười khẩy nói: “Huống chi thân mang một nửa khí vận Đại Phụng.”
Hứa Nguyên Hòe cũng không ngốc, trái lại phi thường thông minh, liên tưởng đến thái độ của mật thám Thiên Cơ cung đối với Từ Khiêm, trong lòng liền tin thêm vài phần.
Hắn tựa như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía tỷ tỷ Hứa Nguyên Sương.
Khó trách, khó trách Từ Khiêm ở sau khi tỷ tỷ nói ra thân thế, không những không hạ sát thủ, ngược lại tha cho nàng.
Hắn luôn cho rằng tỷ tỷ hy sinh trong sạch, bởi vậy đổi lấy cơ hội sống sót.
“Nhưng hắn, nhưng hắn không phải phế rồi sao?” Hứa Nguyên Hòe bắt lấy yếu điểm này.
“Đây cũng là điều ta mãi không nghĩ thông.” Cơ Huyền lắc đầu.
Khi hai người nói chuyện, Hứa Nguyên Sương kinh ngạc nhìn nam tử áo bào lam nơi xa, trong mắt đẹp hiện lên phẫn nộ, mờ mịt, xấu hổ các loại cảm xúc, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức đỏ.
Nàng biết Hứa Nguyên Hòe vì sao phản ứng kịch liệt như thế.
Hai tỷ đệ từng ảo tưởng rất nhiều lần cảnh tượng gặp nhau với vị đại ca kia ở kinh thành.
Hoặc trong bóng tối lặng lẽ chú ý, nhưng không ra mặt nhận nhau; Hoặc lấy tư thái kẻ địch mặt đối mặt; hoặc là bởi vì ôm tình cảm phức tạp, chưa nghĩ xong xử lý ra sao quan hệ hai bên, chỉ là đơn thuần muốn gặp một lần.
Hứa Nguyên Sương hoàn toàn không ngờ được, nàng cùng đại ca kinh thành gặp nhau, là từ Tình Cổ bắt đầu, là từ cái yếm màu xanh nõn chuối bắt đầu…
Liễu Hồng Miên là nữ tử có tâm cơ, biết câu dẫn nam nhân, hai tay làm ra hình dạng cái loa, ra vẻ ngây thơ hô:
“Này, ngươi thật sự là Hứa ngân la sao, trong lời đồn Hứa ngân la là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy, có thể lộ ra chân dung để người ta nhìn một cái hay không?”
Sự lẳng lơ của nàng khiến Hứa Nguyên Sương khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, không vui, nhưng thấy Hứa Thất An chưa quan tâm, sắc mặt Hứa Nguyên Sương hơi giãn ra.
Không hẹn, ta một giọt cũng không còn… Hứa Thất An nơi xa mặt ngoài cao ngạo lạnh lùng, trong lòng triển khai nói nhảm.
Lúc này, Tiêu Diệp lão đạo trầm giọng mở miệng:
“Bây giờ không phải thời điểm nghi ngờ thân phận của hắn.
“Nếu Từ Khiêm thật là Hứa Thất An, chúng ta phải đối mặt, là người số một trong thế hệ trẻ Trung Nguyên, thậm chí toàn bộ thiên hạ.
“Hai mươi mốt tuổi tam phẩm võ phu.”
Lời của Tiêu Diệp lão đạo, khiến cả đoàn đội lâm vào im lặng.
Lời đồn về người trẻ tuổi này, bọn họ ở Vân Châu cũng như sấm bên tai.
Hắn từng ở Vân Châu một mình ngăn cản phản quân, hắn từng ở Ngọc Dương quan đánh lui tám vạn quân địch, lấy đầu tướng địch như lấy đồ trong túi; hắn từng giận chém hôn quân, thiên hạ chấn động.
Truyền thuyết của hắn rất nhiều, sớm bị người giang hồ cùng dân chúng phố phường truyền thành nhân vật thần thoại.
Ở đây không một ai không phải là con cưng của trời, nhưng đối mặt một nhân vật như vậy, bọn họ hầu như không có bất cứ sự tự tin nào cả.
Hứa Nguyên Hòe mở miệng, muốn nói gì, ví dụ như lời nói ủng hộ sĩ khí, ví dụ như đừng khinh thiếu niên nghèo đại loại thế, ví dụ như tương lai ta sẽ mạnh hơn hắn…
Lời đến bên miệng, lại không tự tin nói ra.
Đại ca bị nuôi ở kinh thành này, là người khiến bất cứ một thiên tài nào cũng ảm đạm thất sắc.
Thiên tư Hứa Nguyên Hòe hắn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt người này, căn bản không đáng giá nhắc tới.
“Không cần lo lắng.”
Võ tăng Tịnh Duyên bước lên một bước, ánh mắt sắc bén, chiến ý dâng cao:
“Tu vi của hắn bị Phong Ma Đinh phong ấn, hôm nay nhiều nhất là cảnh giới tứ phẩm, cho dù lại có cổ thuật phụ trợ, cũng không có khả năng thắng tất cả chúng ta. Các vị thí chủ, lúc này chính là thời cơ tuyệt hảo hàng phục hắn.
“Cho dù hắn bố cục mưu tính vở kịch này lại như thế nào, lấy chiến lực chúng ta, đủ để đối phó.”
Thế cục trước mắt, khiến Tịnh Duyên thấy được cơ hội đánh bại Hứa Thất An, tiêu trừ chấp niệm.
Hắn không tin, Phật tử có thể bằng sức một người, ngăn trở nhiều cao thủ như vậy.