Hoài Khánh giọng dễ nghe, như khối băng va chạm, êm tai nói ra:
“Việc long khí liên quan triều đình hưng vong, trong lòng bản cung tự nhiên để ý.
Ngoài ra, triều đình gần đây có một số việc, cần Hứa đại nhân hỗ trợ. Bản cung lo lắng ngươi tới đi vội vàng, ngày mai, thậm chí ngay trong đêm đã rời kinh.
“Bởi vậy cố ý đến.”
“Chuyện gì?” Hứa Thất An bắt lấy trọng điểm.
Phiếu Phiếu tranh giành trả lời: “Ninh Yến… Các nơi tai nạn nghiêm trọng, triều đình quốc khố trống rỗng, hoàng đế ca ca vì vãn hồi xu hướng suy tàn, muốn bảo quan viên trong triều quyên tiền, lại thông qua quan viên kêu gọi thân hào nông thôn, tận khả năng gom góp ngân lượng, cứu tế nạn dân.”
Nàng gọi cẩu nô tài quen rồi, đột nhiên gọi “Ninh Yến”, liền có một chút ngượng ngùng.
“Nhưng hoàng đế ca ca đăng cơ không lâu, cánh chim chưa cứng cáp, đấu không lại đám lão hồ li kia.” Nàng mím môi, bắt lấy tay Hứa Thất An, nhỏ giọng năn nỉ:
“Ngươi có thể giúp hoàng đế ca ca một chút hay không.”
Ánh nến chiếu vào mắt hoa đào của nàng, long lanh, lóe ra lo âu cùng cầu xin.
“Được!”
Khi hắn nói ra chữ này, lo âu cùng cầu xin biến thành vui sướng cùng ngọt ngào, cùng với an tâm càng long lanh hơn nữa.
Kế sách này hẳn là Nhị Lang nghĩ ra, nhưng Vĩnh Hưng đế không phải chưa đáp ứng sao, xem ra tình hình tai nạn các nơi so với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều… Hứa Thất An trầm giọng nói:
“Chỉ dựa vào quyên tiền, như muối bỏ biển.”
Đương nhiên, hắn vẫn sẽ giúp Vĩnh Hưng đế hoàn thành chuyện này, bởi vì đây là một kế sách có thể cứu vớt tính mạng rất nhiều dân chúng nghèo khổ.
“Ít nhất có thể giải khẩn cấp.” Hoài Khánh nói.
“Ta cần làm như thế nào?”
Hứa Thất An trầm ngâm hỏi.
Đối với việc này, Hoài Khánh sớm có bản thảo, nói:
“Ngươi chỉ cần ra mặt uy hiếp là được, lấy hung danh của ngươi, vậy là đủ. Cái khác giao cho Hứa Từ Cựu.”
Lại hàn huyên một lát, Hứa Thất An liếc qua đồng hồ nước, cảm giác thời gian xấp xỉ rồi.
Phải đi Linh Bảo Quan song tu với quốc sư, nghĩ nghĩ vẫn là rất kích động, quốc sư mỹ nhân như vậy, lấy về nhà làm vợ, tuyệt đối không có thất niên chi tường*… Hắn trong khổ mua vui nói đùa ở trong lòng.
(*: 1 thuật ngữ, nói về hôn nhân sau một thời gian dài sẽ đi vào giai đoạn nhàm chán, nút thắt…)
“Hai vị điện hạ, còn có các vị, ta lát nữa có việc cần xử lý, cáo từ trước.”
“Ngươi có chuyện gì!”
Phiếu Phiếu bĩu môi, nói: “Bản cung đêm nay không về cung, ngủ lại Ti Thiên Giám, ngươi thật không dễ gì trở về một chuyến, nói chuyện thêm với bản cung.”
Câu này nói ra miếng, Hứa Thất An rõ ràng thấy Hoài Khánh nhướng mày, Lý Diệu Chân mặt lộ vẻ không vui, đầu Chung Ly biên độ nhỏ nghiêng về phía hắn.
Phải đi nhanh… Hứa Thất An không ở lại lâu nữa, vội vàng đi ra ngoài, vừa mở cửa, cả người hắn liền cứng ngắc ở nơi đó, tựa như một pho tượng phong hóa ở trong năm tháng.
Một đại mỹ nhân quần áo đạo sĩ phong tình vạn chủng đứng ở cửa, mặt mày ẩn tình, khóe miệng chứa nụ cười.
Lạc Ngọc Hành!
Ngươi con mẹ nó không phải đi rồi sao?!
Linh hồn nho nhỏ trong thân thể Hứa Thất An đang rít gào, hắn là chủ ao cá thành thục, không lộ dấu vết bảo trì mỉm cười:
“Quốc sư, quốc sư ngài sao lại đến đây.”
Lạc Ngọc Hành vượt qua bậc cửa, bước vào phòng, nhìn quét mọi người trong phòng, cười nói:
“Hiếm khi các vị đều có mặt, không bằng ở nơi này nói cho rõ ràng, miễn cho tương lai vị cô nương nào chọc ta không vui, người ngoài nói ta không dạy dỗ đã tiêu diệt.
“Đúng không, Hứa lang!”
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Nhưng trong đầu mọi người ở đây, lại vang lên sét đánh giữa trời, sét đánh ngang tai.
Ngay cả Chử Thải Vi cũng ngây người, tùy ý giò thủy tinh rơi xuống đất không quan tâm.
Nữ tử đương đại xưng hô người trong lòng, bình thường sẽ ở sau dòng họ thêm một cái “Lang”.
Một tiếng Hứa lang này hô lên, tương đương với công bố quan hệ của hai người.
Sắc mặt Hoài Khánh chợt âm trầm, lạnh như băng sương.
Đầu Chung Ly cúi thấp xuống, tư thế này chỉ ở lúc nàng cảm xúc hạ thấp, không vui mới sẽ làm.
“Ngươi, các ngươi…”
Lý Diệu Chân mở to mắt, chỉ cảm thấy khó có thể tin, gương mặt cứng ngắc nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, vừa kinh ngạc vừa giận dữ vừa tức.
Phiếu Phiếu ngẩn ra một lúc lâu, nhìn về phía quốc sư, gượng cười nói:
“Quốc sư là đang nói giỡn?”
Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:
“Bổn tọa có khi nào thích nói đùa? Hứa lang là đạo lữ của ta, chúng ta đã sớm song tu.”
Dứt lời, nghiêng đầu chăm chú nhìn góc nghiêng khuôn mặt Hứa Thất An, tình ý kéo dài:
“Hứa lang, ngươi nói gì đi.”
Nói cái gì? Ta TMD, phiền sắp chết rồi… Trong lòng Hứa Thất An mưa rền gió dữ, mặt ngoài duy trì mỉm cười cứng ngắc.
Thấy hắn không nói lời nào, mấy vị nữ tử liền biết việc này là thật.
Vành mắt Phiếu Phiếu lập tức đỏ lên.
Lý Diệu Chân sắc mặt trắng bệch, da mặt run run đè chuôi kiếm, thế mà lại dâng lên xúc động mang Hứa Thất An băm thành thịt vụn.
Cái này, cái này sao có khả năng, Hứa Thất An là đạo lữ song tu của quốc sư? Đường đường đạo thủ Nhân tông, vậy mà lại là đạo lữ của Hứa Thất An???
Sở Nguyên Chẩn bị chấn động thật lớn, theo bản năng hoài nghi tính chân thật của sự tình, cho dù hắn đã tận mắt thấy cử chỉ vô cùng thân thiết của quốc sư đối với Hứa Thất An.
Đúng, hắn có khí vận bám vào người, mà quốc sư song tu cần khí vận… Sở Nguyên Chẩn vô cùng phức tạp nhìn thoáng qua Hứa Thất An.
Tuy đối với Lạc Ngọc Hành không có suy nghĩ gì không an phận, nhưng thân là kiếm khách, trong lòng hắn ít nhiều ôm sự ngưỡng mộ đối với đạo thủ Nhân tông.
Bởi vậy có chút không thể tiếp nhận.
Hơn nữa, hắn là ký danh đệ tử Nhân tông, Lạc Ngọc Hành xem như sư môn trưởng bối. Hứa Thất An là bạn thân, đồng bạn của hắn.
Bây giờ, trưởng bối thành đạo lữ song tu của bạn thân.
Bối phận liền rối loạn.
Lạc Ngọc Hành thấy Hứa Thất An im lặng là vàng, nhẹ nhàng lườm hắn một cái, sau đó ánh mắt từ trên mặt Lâm An, Hoài Khánh, Chung Ly Chử Thải Vi cùng Lý Diệu Chân đảo qua, thản nhiên nói:
“Ta biết trong các ngươi, có người thích Hứa lang, có người ôm hảo cảm đối với hắn, có người thầm trao trái tim đối với hắn.
“Nhưng sau đêm nay, bổn tọa hy vọng các ngươi thu hồi ý niệm không nên có.”
Tuy Lạc Ngọc Hành chưa chỉ tên nói họ, nhưng mấy vị mỹ nhân đang ngồi đều chột dạ một trận, cảm giác nàng chính là đang nói mình.
Hoài Khánh khẽ nhíu đuôi lông mày, lạnh như băng nói:
“Quốc sư khi nào thành đạo lữ song tu với hắn, bản cung sao lại không biết.”
Lý Diệu Chân lập tức tiếp sức:
“Quốc sư thân là đạo thủ Nhân tông, là trưởng bối của ta, trước không nói ta căn bản chướng mắt họ Hứa. Chỉ nhìn quốc sư lời nói mới rồi, là một trưởng bối nên nói với vãn bối?
“Bảo vãn bối đừng câu dẫn nam nhân của mình?”