Ám Ảnh Tiềm Hành thì càng thêm nhanh chóng, càng thêm bí ẩn, có thể coi là một loại độn thuật, hơn nữa có thể mang theo một người.
Ngoài ra, đã tăng thêm hạng năng lực thứ ba: m Ảnh Phụ Thân*!
(*: nhập vào bóng)
Hứa Thất An có thể bám vào trong cái bóng nhân vật mục tiêu lâu đến hai canh giờ.
Nhưng cần cảnh giác là, hai loại phía trước tác dụng phụ sâu sắc thêm, mặt khác tăng thêm tác dụng phụ thứ ba:
Mỗi ngày đều phải tiến hành một khắc đồng hồ “m Ảnh Phụ Thân”.
“Trái lại vẫn ổn, ta có thể nấp ở dưới váy nữ tử… Thất Tuyệt Cổ quả thực quỷ súc.” Hứa Thất An lải nhải.
…
Lực Cổ tăng lên ở chỗ thêm một cái năng lực tự lành.
Đối với Hứa Thất An bây giờ mà nói, năng lực tự lành hoàn toàn là có cũng được không có cũng không sao.
Tâm Cổ tăng lên ở hai phương diện:
Một, ảnh hưởng sâu sắc thêm đối với sinh vật trí tuệ; Hai, số lượng khống chế loài thú trí tuệ thấp tăng lên.
Cái thứ nhất có thể dùng để ảnh hưởng kẻ địch, như Khất Hoan Đan Hương đối phó Thái Bình Đao.
Cái thứ hai thích hợp dùng cho chiến tranh, một người chính là một quân đoàn loại nhỏ.
Nhưng cần đặc biệt chú ý là, kí chủ yêu thích đối với động vật càng tăng lên, nếu không thể khống chế tốt bản thân, rất có thể sẽ sinh ra “Không ngại để lại con cái với nó” ý nghĩ đáng sợ như vậy.
…
Biến hóa của Độc Cổ ở chỗ, chỉ cần hắn muốn, có thể mang nước bọt, máu, lông tóc vân vân của mình, hóa thành vật kịch độc, hóa thành bất cứ thuốc độc nào từng nhấm nháp.
Ví dụ như Hứa Thất An từng ăn thuốc độc nào đó có thể làm thuốc, như vậy hắn có thể mang tóc, hoặc móng tay mình biến thành loại thuốc độc đó, khi cần thiết, có thể dùng để làm thuốc cứu người.
Hoặc là, hắn từng nếm thuốc độc nào đó làm người ta tê dại cả người, thì có thể mang nước miếng của mình biến thành loại thuốc độc đó, sau đó lúc hôn môi với quốc sư đưa vào trong cơ thể nàng, như vậy liền có thể muốn làm gì thì làm.
Đương nhiên, trừ phi Cổ Thần đích thân tới, nếu không trên đời không tồn tại thuốc độc có thể khiến quốc sư trúng chiêu.
Tác dụng phụ là, nhu cầu mỗi ngày đối với thuốc độc tăng thêm, hơn nữa trở nên bắt bẻ, nếu trong nửa tháng không ăn được thuốc độc chủng loại phong phú, hắn sẽ phát giận.
…
Tình Cổ có thể phân hoá ra tử cổ nhiều tới mười tám, tiết ra khí thể kích thích tình dục hiệu quả mạnh hơn, nếu Hứa Thất An muốn, có thể mọi lúc mọi nơi khiến người chung quanh tiến hành vận động nhiều người.
Ngoài ra, Tình Cổ có thêm hai năng lực mới:
Một, đề cao độ kéo dài của chuyện phòng the.
Hai, tăng lên sức quyến rũ cá nhân.
Loại thứ nhất đối với Hứa Thất An thân là võ phu mà nói, không thể nghi ngờ cũng là có cũng được không có không sao.
Loại thứ hai thì tương đương với mị hoặc phiên bản thấp.
Tác dụng phụ là ở trên cơ sở lsp ban đầu, gia tăng nhu cầu trong vòng nửa tháng, phải sinh hoạt vợ chồng một lần. Đương nhiên, lấy thân thể tam phẩm bây giờ của Hứa Thất An, có thể áp chế tác dụng phụ này.
Chỉ là không cần mà thôi.
…
Cuối cùng là Thi Cổ.
Tử cổ từ ban đầu bốn con, tăng lên đến tám con, từ trước kia giữ lại kỹ năng lúc còn sống, tăng lên thành giữ lại bộ phận tàn hồn người chết, để con rối trở nên linh động hơn, chiến lực mạnh hơn.
Tác dụng phụ tăng thêm, đại để có thể dùng một câu khái quát:
Không thể nhìn thấy thi thể trần truồng! Không thể nhìn thấy thi thể trần truồng! Không thể nhìn thấy thi thể trần truồng!
Lời quan trọng nói ba lần.
“Tác dụng phụ của Thi Cổ, đan xen với sở thích giải phẫu thi thể của ta… Ta nên may mắn lúc trước vụ án Phúc phi, ta còn chưa kế thừa Thất Tuyệt Cổ…”
Bằng không Hoàng Tiểu Nhu cùng Phúc phi một người cũng chạy không thoát.
Thi Cổ là biến thái nhất, sau đó là Tâm Cổ… Hứa Thất An lải nhải không thành tiếng.
Hắn sau đó biến sắc, nghĩ đến một vấn đề:
Ta vì sao sẽ cảm thấy Thi Cổ biến thái hơn Tâm Cổ? Chẳng lẽ thú cùng người so với người cùng thi càng dễ dàng tiếp nhận hơn? Ta sẽ nghĩ như vậy, có phải bị Tâm Cổ ảnh hưởng hay không?
Khóe miệng Hứa Thất An hung hăng run rẩy một phen.
Lúc này, cửa ô vuông tĩnh thất từ bên ngoài đẩy ra, quốc sư đại nhân cầm phất trần, vượt qua bậc cửa, tiến vào phòng.
“Ta phát hiện chàng đã tỉnh lại, vừa rồi khí tức có chút không đúng, đã xảy ra cái gì?”
Nàng tràn ngập quan tâm hỏi.
Hứa Thất An nhẹ nhàng co rúm cánh mũi, ngửi thấy mùi son phấn, mùi thơm xộc vào mũi.
Lại nhìn kỹ, Lạc Ngọc Hành trang điểm trang nhã, trang phục càng thêm xinh đẹp.
Nàng hẳn là trang điểm cho ta xem, Lạc Ngọc Hành nhân cách này, mới là một nữ nhân chân chính, bình thường… Hứa Thất An vừa định khen vài câu, đột nhiên cả kinh, trong con ngươi của hắn chiếu ra bóng hình xinh đẹp của Lạc Ngọc Hành, thế mà lại là cô nàng tai mèo.
Cô nàng tai mèo loại hình ngự tỷ trưởng thành.
… Hứa Thất An nhắm mắt, một lần nữa mở ra, cô nàng mèo không thấy, lúc này biến thành bán nhân mã, nửa thân trên là quốc sư vũ y phất trần, lạnh nhạt tuyệt đẹp, nửa người dưới là thân ngựa.
“Bốp!”
Hứa Thất An dùng sức tát mình một cái.
Lạc Ngọc Hành hơi nhíu mày:
“Chàng đây là làm chi.”
Đánh về quan điểm chọn vợ cùng tam quan của ta… Hứa Thất An im lặng phun ra một hơi, nói:
“Không sao không sao, quốc sư chớ lo lắng.”
Hắn lập tức hiểu ra, là sức quyến rũ cổ quái nghiệp hỏa quấn thân của Lạc Ngọc Hành, khiến hắn từ trên người nàng thấy được hình tượng mới ngoại trừ các loại hình tượng “dì trẻ thiện lương”.
Nhân ngoại nương!
Mà hình tượng mới này, là bị Tâm Cổ ảnh hưởng, hắn sau khi làm ra thỏa hiệp nhất định, kết hợp kinh nghiệm kiếp trước, ra hình tượng đã có thể thỏa mãn Tâm Cổ hướng tới đối với thú vật, lại có thể khiến hắn tiếp nhận trên trình độ nhất định.
Quốc sư thật sự là gương chiếu yêu lsp… Hứa Thất An cố gắng áp chế ý nghĩ lệch lạc trong lòng, nói:
“Quốc sư, ta về phủ một chuyến.”
Lạc Ngọc Hành do dự một lát, nhẹ nhàng nói:
“Nếu không có việc gấp, thì ở lại Linh Bảo Quan đến hoàng hôn đi.
“Ngày mai là “Ác” trong thất tình, là cảm xúc tiêu cực khó khống chế nhất.
“Xuất phát từ ổn thỏa, ngày mai không song tu nữa, ta sẽ bố trí phong ấn, để mình ở trong ngủ say vượt qua ngày mai.
“Cho nên…”
Hứa Thất An đã hiểu, ý tứ của nàng là, bây giờ mang phần song tu của ngày mai bù đủ.
Một phen chém giết kịch liệt, đấu đến chỗ say sưa, Hứa Thất An ôm hai đôi chân dài mượt mà săn chắc, bụng gắt gao dính cái mông tròn của Lạc Ngọc Hành, nói:
“Quốc sư, nàng có thể kêu “meo meo meo meo” một chút không?”
“Quốc sư, gâu gâu cũng được.”
“Quốc sư, nàng có biết ngựa là kêu như thế nào không. Quốc sư nàng lấy kiếm chọc ta làm chi…”