Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hứa Thất An.
Giết quốc công có chuyện gì của ngươi, nhưng giết Nguyên Cảnh ngươi trái lại đã bỏ sức… Hứa Thất An chưa vạch trần, rất nể tình gật gật đầu.
Nhất thời, Lệ Na thắng được các tộc nhân vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiếng hoan hô nối liền một mảng.
Lệ Na kiêu ngạo ưỡn ngực, chống hông.
“Vậy danh hiệu của Lệ Na tỷ tỷ ở Trung Nguyên là cái gì thế.”
Một đứa trẻ con lớn tiếng hỏi.
“Phi, Phi Yến nữ hiệp! Đúng, người Trung Nguyên đều gọi ta Phi Yến nữ hiệp.”
Lệ Na cũng lớn tiếng đáp lại.
Phi Yến nữ hiệp nếu biết mình biến thành con nhóc Nam Cương da ngăm, nàng sẽ xách đao tới tìm ngươi… Da mặt Hứa Thất An co rúm một trận, hắn ở trong đám người thấy Hứa Linh m cùng mấy đứa trẻ con ngồi chung một chỗ, lớn tiếng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi vì “Phi Yến nữ hiệp”.
Nghiễm nhiên đã là trẻ con Cổ tộc rồi.
Lửa trại tiệc tối ở trong tiếng cười nói vui vẻ chấm dứt, Hứa Thất An chưa thể thu hoạch được đủ nhiều “a dua nịnh hót”, ở trong lòng oán thầm đám người Lực Cổ bộ là đám thô bỉ.
Hắn mang theo Hứa Linh m trở về phòng ngủ.
Mộ Nam Chi bởi vì Bạch Cơ trong lúc vô ý nói chuyện lỡ miệng, tức về nhà mẹ đẻ —— Phù Đồ bảo tháp.
Tiểu Đậu Đinh ở dưới hắn ép, cẩn thận đánh răng, rửa chân, thoải mái lăn lộn ở trên giường.
“Đại oa, muội có phải cần ở nơi này rất lâu hay không.”
Hứa Linh m ghé vào trên giường, mắt to đen bóng nhìn hắn.
“Nhớ cha mẹ không?”
Hứa Thất An xoa xoa đầu nó.
“Nhớ.”
Hứa Linh m dùng sức gật đầu, lại nói: “Nhưng lúc ăn thì không nhớ nữa.”
“Vậy muội thích nơi này không?”
“Thích! Nơi này có thịt ăn không hết.” Hứa Linh m vung hai cánh tay, lớn tiếng nói.
Linh m trời sinh chính là có tố chất xông pha giang hồ, bạn cùng lứa tuổi một thời gian không có cha mẹ, đã khóc chết đi sống lại… Hứa Thất An đắp chăn cho nó, cười nói:
“Ngủ đi.”
Cái tay nhỏ bé mập mạp của Hứa Linh m vỗ chỗ trống bên người: “Đại oa cũng ngủ.”
Không bao lâu, tiếng ngáy đã tới rồi.
Hứa Thất An giúp nó đắp chăn, thổi tắt nến, phòng lâm vào một mảng bóng tối.
…
Thiên Cổ Bộ.
Ánh nến như hạt đậu, trong phòng hơi âm u, Thiên Cổ Bà Bà ngồi ở bên giường may vá quần áo.
Ánh nến đột nhiên chớp lên một cái, Thiên Cổ Bà Bà chưa ngẩng đầu, nụ cười ôn hòa:
“Trên bàn có trà, vừa đun xong.”
Người vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh bàn nhấc ấm trà, mở ra chén trà úp ngược, vừa rót trà vừa nói:
“Bà bà, Thất Tuyệt Cổ là cái gì?”
Thiên Cổ Bà Bà im lặng một hồi lâu, chậm rãi nói:
“Đại khái ở tám mươi năm trước, lực lượng Cổ Thần phun trào ra, thanh thế là gấp mấy lần hôm nay. Lão đầu tử đi Cực Uyên xem xét tình huống, sau khi trở về, mang về một cổ trùng kỳ quái.
“Nó rất nhỏ yếu, nhưng trời sinh đã có bảy loại cổ thuật. Nhưng lực lượng thất cổ phi thường hỗn loạn, khó có thể cân đối, có thể nổ tan xác mà chết bất cứ lúc nào.
“Lão đầu tử vì bồi dưỡng nó, nghĩ ra một biện pháp, đó là lấy Thiên Cổ làm cơ sở, chịu tải lực lượng sáu cổ còn lại.”
Thất Tuyệt Cổ là khi Cổ Thần lực phun trào xuất hiện… Hứa Thất An nhíu nhíu mày:
“Nó vì sao đặc thù như thế?”
Trừ Cổ Thần, không có bất cứ sinh vật nào có thể đồng thời nắm giữ bảy loại cổ thuật, Thất Tuyệt Cổ là ngoại lệ duy nhất, cái này đủ để nói rõ nó bất thường.
Thiên Cổ Bà Bà lắc đầu, nói:
“Lần đó Cổ Thần lực bùng nổ, trừ Thất Tuyệt Cổ xuất hiện, bức tượng Nho Thánh chính là khi đó bị nứt. Lão đầu tử cũng bởi vậy bắt đầu khổ sở suy nghĩ chữa trị phong ấn như thế nào, cuối cùng mang chủ ý đặt tới trên quốc vận Đại Phụng.”
Cổ Thần lực phun trào lớn, Thất Tuyệt Cổ xuất hiện, bức tượng Nho Thánh bị nứt… Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, không hiểu sao cảm nhận được lưng phát lạnh.
“Thất Tuyệt Cổ chỉ có bản năng, không có ý thức độc lập, điểm ấy ta có thể xác nhận, hy vọng là ta nghĩ nhiều. Ừm, cho dù Thất Tuyệt Cổ có vấn đề, lấy thực lực ta bây giờ, cũng có thể dễ dàng áp chế.
“Nếu ngày nào đó Thất Tuyệt Cổ trở thành thủ đoạn mạnh nhất của ta, vậy mới nguy hiểm, may mà ta thiên phú võ đạo không tệ…”
Trong lòng hắn ý niệm lóe ra.
Thấy hắn thật lâu không nói, khuôn mặt trải rộng nếp nhăn của Thiên Cổ Bà Bà mang theo mỉm cười hiền lành:
“Còn có cái gì muốn hỏi.”
Hứa Thất An kiềm chế ý niệm, đáp lại bằng nụ cười:
“Thật sự có!
“Phân thân con khỉ kia của bà bà, hôm nay ở trong Cực Uyên, đều đã thấy những gì? Nghe được những gì?”
Nụ cười Thiên Cổ Bà Bà chậm rãi thu liễm, thở dài nói:
“Làm sao thấy được.”
Soạp ~ Hứa Thất An uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
“Bản thân bước vào Siêu Phàm tới nay, càng ngày càng nhiều người chỉ nhớ ta thiên phú vô song, công tích hiển hách, lại rất ít người nhớ rõ, ta lúc ban đầu là dựa vào cái gì lập nghiệp, dựa vào cái gì nổi tiếng.
“Ban ngày không vạch trần bà bà, chỉ là không tiện mà thôi.”
Là phá án đó!
Ở lúc tu vi còn chưa đại thành, hắn thật sự lấy làm kiêu ngạo là năng lực phá án.
Năng lực phá án tương đương suy luận logic thêm quan sát chi tiết.
Hắn quả thật không có loại mưu tính cấp bậc này của Giám Chính cùng Hứa Bình Phong, làm không được bày mưu nghĩ kế.
Nhưng cho dù là Giám Chính, cũng đừng nghĩ mang hắn coi như khỉ để đùa giỡn.
Cho dù là Hứa Bình Phong tự xưng là túc trí đa mưu, Hứa Thất An cũng vẫn khiến hắn ở lúc thu về khí vận, phải trụi lông mà về.
Tất cả cái này đều ỷ lại vào năng lực “phá án” cường đại của hắn, căn cứ đủ loại manh mối, cẩn thận phân tích, cân nhắc, phá giải thân phận thật sự của thuật sĩ thần bí, do đó làm tốt kế sách ứng đối…
Hắn chỉ dùng một năm thời gian, liền từ một vật chứa nhỏ yếu, ai cũng có thể tùy ý đùa nghịch, trưởng thành cao thủ trong Siêu Phàm cảnh cũng là hàng ngũ đứng đầu.
Trưởng thành làm một trong các kỳ thủ.
Hắn từng bước một phá giải cái khăn che mặt của “thuật sĩ thần bí” Hứa Bình Phong, kế tiếp cũng sẽ vạch trần cái khăn che mặt thần bí của Giám Chính.
Hai vị đỉnh phong thuật sĩ cũng không thể mang hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, huống chi là Thiên Cổ Bà Bà.
“Bà bà hôm nay đến Cực Uyên tìm ta, trần thuật lợi hại, khuyên ta rời khỏi Nam Cương, thật ra cho dù ta không lấy ra vòng tay, ngài cũng sẽ nói cho ta biết ứng đối như thế nào nhỉ.”
Hứa Thất An buông chén trà, xuyên thấu qua ánh nến tối tăm, nhìn Thiên Cổ Bà Bà già nua:
“Ngài đã sớm làm ra lựa chọn, kết minh với ta, mà không phải Hứa Bình Phong, đúng không.”
“Ngươi là đứa nhỏ thông minh.”
Thiên Cổ Bà Bà cười cười, thế này tương đương ngầm thừa nhận.