Chỗ giao giới Kiếm Châu và Tương Châu.
Tòa sơn trại nào đó, Lý Linh Tố thu lại mảnh vỡ Địa Thư, đờ đẫn ngồi yên một lát, than nhẹ một tiếng, rời khỏi phòng.
Đi ra khỏi sân hàng rào, hướng tới diễn võ trường bước đi.
Cái gọi là diễn võ trường, thật ra là đám tiểu binh dưới trướng mở, đầm ra một mảnh đất trống, dùng để luyện võ, bài binh bố trận, cùng với đoàn người liên hoan với đám phụ nữ tán gẫu.
“Chào thủ lĩnh!”
Cấp dưới ven đường gặp được cung kính vấn an.
Lý Linh Tố mặt không biểu cảm đi tới, rất nhanh tới diễn võ trường, thấy Dương Thiên Huyễn đội màn che che khuất khuôn mặt, lớn tiếng răn dạy đám ô hợp trên sân.
“Bây giờ luyện công không cố gắng, tương lai lên chiến trường, cả trại đều đến nhà ngươi chờ ăn cỗ.”
Nghe Dương Thiên Huyễn răn dạy, ánh mắt Lý Linh Tố đảo qua một đám đội ngũ lưu dân tạo thành, thái quá phát hiện bên trong thế mà còn có trẻ con sáu bảy tuổi.
“Đánh trận cần bồi dưỡng từ nhỏ, chờ tương lai lớn tuổi, hối hận thì đã muộn, cả trại đều chờ đi nhà ngươi ăn cơm.”
Tiếng răn dạy của Dương Thiên Huyễn truyền đến.
Cho dù là huynh đệ ta, ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy Dương huynh ngươi đầu óc có vấn đề… Lý Linh Tố hít sâu một hơi, cao giọng nói:
“Dương huynh!”
Dương Thiên Huyễn đã sớm nhìn thấy Lý Linh Tố, dù sao hắn là đưa lưng về phía mọi người, vừa vặn mặt hướng phía Lý Linh Tố đi tới.
“Lý huynh!”
Dương Thiên Huyễn dừng lại răn dạy, bước tới, đến trước mặt Lý Linh Tố, xoay người một cái, đưa lưng về phía hắn, nói:
“Chuyện gì?”
Lý Linh Tố lại chưa trả lời, mà là cân nhắc, sau khi trầm ngâm thật lâu, hạ quyết tâm nói:
“Thanh Châu bên kia truyền đến tin tức, Thanh Châu thất thủ rồi.”
Dương Thiên Huyễn nghe vậy, cả kinh, nhưng chưa hổn hển, phấn chấn nói:
“Chỉ có thế cục nguy cấp, mới có thể nổi bật ra tầm quan trọng của Dương mỗ, đợi ta luyện binh chấm dứt, ngăn cơn sóng dữ, xem Vân Châu đám loạn thần tặc tử kia cúi đầu bái lạy, khẩn cầu được sống.”
Lý Linh Tố trầm giọng nói:
“Giám Chính, bị phong ấn rồi…”
Dương Thiên Huyễn “A” một tiếng:
“Đó thật sự là việc quá tốt, Giám Chính lão… Sư hại ta nhiều năm, không có lão áp chế, Dương mỗ mới có thể trở nên nổi bật.”
Lý Linh Tố khẽ lắc đầu:
“Dương huynh, ta không phải tới nói giỡn với ngươi.”
Lập tức mang tình báo từ chỗ Hứa Thất An biết được, thuật lại cho Dương Thiên Huyễn.
Nghe xong, Dương Thiên Huyễn yên lặng đứng ở nơi đó, như là một pho tượng không có sinh mệnh.
Sau thời gian thật dài, Lý Linh Tố nghe được thanh âm trầm thấp từ phía trước truyền đến:
“Ta biết rồi…”
Thanh âm lúc này Lý Linh Tố chưa bao giờ nghe, rút đi toàn bộ khoa trương cùng bất cần đời, xa lạ không giống phát ra từ trong miệng Dương Thiên Huyễn, hoặc, đây mới là giọng bình thường của hắn.
“Đừng nói cho Thải Vi.”
Dương Thiên Huyễn lại nói.
…
Thanh Châu.
Cơ Huyền tay trái đè chuôi đao, tay phải xách bầu rượu, đẩy ra cửa chỗ ở của Cát Văn Tuyên.
Cát Văn Tuyên mặc áo trắng tiêu chuẩn thuật sĩ, ngồi ở bên bàn nghiên cứu binh thư.
“Cơ Huyền thiếu chủ bận trăm công ngàn việc, không bận chiêu binh mãi mã, chuẩn bị lương thảo, đến chỗ ta làm cái gì?”
Cát Văn Tuyên cười tủm tỉm nói.
“Sứ giả đàm phán hòa bình là Nhị đệ của ta, ta nghe nói là ngươi tiến cử, tới tìm Cát tướng quân đòi câu giải thích.”
Cơ Huyền mang rượu cùng đao vỗ ở trên bàn, nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười:
“Nghe xong lời của ngươi, ta lại quyết định là uống rượu hay là rút đao.”
Làm hai vị nhân vật thực quyền trong phái trẻ tuổi khỏe mạnh trong Vân Châu quân, Cát Văn Tuyên và Cơ Huyền quan hệ xưa nay vi diệu.
Đã là bạn tốt, lại là quan hệ cạnh tranh.
Đã có thể ngồi xuống uống rượu cười nói, lại sẽ bởi vì tranh đoạt tài nguyên đập bàn trừng mắt.
Thích Quảng Bá trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, sẽ không bởi vì thân phận Cơ Huyền mà có bất cứ sự thiên vị nào.
“Cơ Viễn công tử tài hoa hơn người, giỏi biện luận, tài ăn nói xưa nay sắc bén, lại là con nối dõi của thành chủ. Do hắn đảm đương sứ giả, đàm phán hòa bình Đại Phụng, là quá thích hợp.”
Cát Văn Tuyên nói.
Cơ Viễn là đệ đệ của Cơ Huyền, cùng một mẹ sinh ra, đều là thứ xuất.
Ở trong một đám huynh đệ, xếp thứ chín.
Khác với Cơ Huyền dương cương ôn hòa, vị cửu công tử này không thích tu hành, ham mê đọc sách, là học vấn tốt nhất trong con cái Tiềm Long thành chủ.
Đáng quý nhất là, hắn học để dùng, cấu tứ sâu sắc, không phải kẻ ngốc chỉ biết tới sách vở.
“Cầm quân đánh trận, Cơ Viễn công tử không được, nhưng triều đình biện luận, khẩu chiến đàn nho, hắn lại so với ngươi gã đại ca này mạnh hơn nhiều.” Cát Văn Tuyên cười nói:
“Ngay cả ta cũng không cãi nổi hắn, nói không lại hắn, đọc sách còn không nhiều bằng hắn, ngươi nói tức hay không.”
Cơ Huyền không thèm để ý tới hắn nói giỡn, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
“Ngươi chưa tiếp xúc với Hứa Thất An, ngươi không biết, họ Hứa chính là tên điên.”
Cát Văn Tuyên bình tĩnh như cũ, nói:
“Nếu ta nói cho ngươi, trong sứ đoàn, có Nguyên Sương tiểu thư cùng Nguyên Hòe thiếu gia thì sao?”
Cơ Huyền ngây người.
Cát Văn Tuyên tiếp tục nói:
“Là chủ ý của quốc sư, Hứa Thất An là người thế nào, hắn so với chúng ta càng rõ ràng hơn. Đàm phán hòa bình có thể giải quyết chư công triều đình cùng tiểu hoàng đế, mà Nguyên Sương tiểu thư cùng Nguyên Hòe thiếu gia, thì có thể khiến Hứa Thất An ném chuột sợ vỡ đồ.”
Cơ Huyền nhíu nhíu mày.
Trong phòng nhất thời trầm mặc.
Cơ Huyền nhớ tới chuyện ngày đó ở Ung Châu thành, Hứa Thất An đánh đứt gân tay chân Hứa Nguyên Hòe, nhưng quả thật giữ lại cho hắn một mạng.
Người này sẽ không bởi vì tình cốt nhục bó tay bó chân, nhưng quả thật không phải hạng người máu lạnh vô tình, huynh đệ tay chân đối với hắn không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Cát Văn Tuyên thì nhớ tới vài ngày trước đó, Hứa Bình Phong nói:
Hắn không phải trào phúng ta máu lạnh vô tình sao, vậy ta liền mang đệ đệ cùng muội muội hắn đưa đến trước mặt hắn đi.
Cát Văn Tuyên lẩm bẩm:
“Lão sư là người bạc tình hạng nhất thiên hạ.”
…
Buổi chầu sớm, Kim Loan điện.
Vĩnh Hưng Đế dần dần bắt đầu sợ thượng triều, sợ sổ con bày trên bàn, bởi vì thứ bên trên khiến hắn đứng ngồi không yên, lo âu không thôi.
Lưu dân thành hoạ, quốc khố trống rỗng, Thanh Châu thất thủ, bách quan kinh thành lòng người hoảng sợ, còn có gần đây lời đồn đãi nổi lên bốn phía, bố chính sứ ti các châu truyền về sổ con, nói là dân gian khắp nơi truyền lưu “Giám Chính đã chết, Đại Phụng sắp vong”
Khiến dân gian cũng lòng người hoảng sợ, cho rằng Đại Phụng thật sự sắp diệt vong rồi.
Đối với loại hành vi rải lời đồn, sợ thiên hạ không loạn này, cách làm của các triều đại là nghiêm trị, thường dùng nhất là lưu đày, cùng với chém đầu ngoài chợ, chấn nhiếp dân chúng.