Hắn nhìn về phía Hộ bộ thị lang:
“Vị đại nhân này nói không sai, nhưng cái này lại như thế nào? Hôm nay Thanh Châu đã bị chúng ta nắm giữ, lưu dân đều có thể làm binh lính, muốn liều hết tinh nhuệ Vân Châu cứ đến thử xem.
“Mặt khác, Giám Chính đã bị quốc sư chúng ta chém giết ở Thanh Châu, không có vị thần thủ hộ này, các ngươi lấy đâu ra tự tin nói đấu hết tinh nhuệ Vân Châu ta?”
Rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi đề cập đề tài này.
Chính bởi vì mất đi Giám Chính, Vĩnh Hưng Đế cùng chư công mới bị dọa vỡ mật, đoạn thời gian trước, ban đêm cũng không dám ngủ, sợ đám cường giả Siêu Phàm đáng sợ kia giết vào kinh thành, giết vào hoàng cung, lấy đầu mình trong mộng.
Hình bộ tôn thượng thư nghe vậy, phản bác:
“Giám Chính tuy chết, nhưng Đại Phụng cũng không phải không có cường giả Siêu Phàm, Tôn Huyền Cơ của Ti Thiên Giám, quốc sư Lạc Ngọc Hành, cùng với Triệu Thủ viện trưởng thư viện Vân Lộc, còn có… Hứa Thất An!”
“Không sai, chúng ta còn có Hứa Ngân la.” Như là lại bơm hơi cho mình, có người phụ họa một câu.
Cơ Viễn cười mà không nói, một quan viên áo bào đỏ phía sau hắn cười nhạo nói:
“Ngay cả Giám Chính cũng chết ở trong tay quốc sư chúng ta, Hứa Thất An vẻn vẹn tam phẩm, cũng xứng tranh phong với hắn? Xem ra là cửu công tử quá khiêm tốn, để các ngươi cho rằng Vân Châu ta là sợ Đại Phụng.
“Muốn nghị hòa, thì đáp ứng điều kiện của chúng ta. Không muốn nghị hòa, tự nhiên sẽ có cường giả Vân Châu ta giết đến kinh thành, diệt các ngươi trước. Sau đó đại quân Vân Châu đến dưới thành, vào làm chủ Trung Nguyên.
“Các ngươi còn có lựa chọn khác?”
Lộ ra ý đồ sau cùng, xé rách da mặt là quá trình đàm phán phải trải qua, một bên cường đại tay nắm lợi thế, chính là dùng để tạo áp lực.
Cắt đất là phải cắt, cắt nhiều cắt ít, mới là quy tắc chi tiết của đàm phán.
Cơ Viễn khẽ phe phẩy cây quạt nhỏ nan bạc, thản nhiên nói:
“Bệ hạ cùng chư công có thể còn không rõ chi tiết ngày đó Giám Chính chết, nói đi cũng phải nói lại, Giám Chính quả thật cường đại vô cùng, nếu không phải quốc sư mời đến thần thú Bạch Đế trong truyền thuyết Vân Châu, cùng với Địa tông đạo thủ Hắc Liên đạo trưởng, muốn giết Giám Chính, khó như lên trời.”
Hắn chậm rãi kể ra quá trình ngày đó các cường giả vây giết Giám Chính, đương nhiên, tất cả đều là bịa đặt, nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, hắn thông qua cái gọi là quá trình, để Vĩnh Hưng Đế cùng chư công biết cường giả Siêu Phàm sau lưng Vân Châu đáng sợ bao nhiêu.
Hoàng thất tông thân, văn thần võ tướng trong điện, sắc mặt đều cực khó coi, hoặc sắc mặt âm trầm, hoặc nắm chặt hai nắm tay, hoặc bất đắc dĩ uể oải.
Khuất nhục!
Vĩnh Hưng Đế nhịn không được day day mi tâm, trầm giọng nói:
“Đất ba châu quả quyết không có khả năng, việc này để bàn sau, điều kiện thứ tư là cái gì.”
Ý tứ là, đáp ứng cắt đất, phương diện số lượng, còn phải bàn bạc.
Cơ Viễn khẽ nhếch khóe miệng, mục đích của hắn đã đạt tới, từ trước mắt mà nói, trận đàm phán này tất cả thuận lợi, không có khúc chiết quá lớn.
“Bệ hạ yên tâm, điều kiện thứ tư này, trái lại cũng không tính là gì, chỉ là kê thêm vào mà thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt nặng nề ngưng trọng của Vĩnh Hưng Đế hơi dịu đi, nói:
“Cứ nói đừng ngại.”
Cơ Viễn “Bốp” khép lại cây quạt nhỏ nan bạc:
“Bản quan muốn hướng bệ hạ đòi bản chép tay luyện khí của Giám Chính.”
So sánh với ba điều kiện trước, đây quả thật là thêm vào, tuy bản chép tay luyện khí của nhất phẩm thuật sĩ tất nhiên vô cùng quý giá, nhưng vật phẩm cấp bậc quá cao, thật là không quan trọng bằng lợi ích thiết thân.
…..
Thất bại thảm hại!
Lần đầu tiên triều đình cùng sứ đoàn Vân Châu giao phong, thất bại thảm hại.
Bản thân trận nghị hòa này chính là không ngang hàng, Đại Phụng muốn cầu hòa, nhịn đau cắt thịt không thể tránh được, nhưng trong quá trình chư công và Vĩnh Hưng Đế biểu hiện ra cảm giác vô lực, vẫn làm không ít kinh quan tầng trung tầng dưới lạnh lòng, thất vọng.
Mà bốn điều kiện đó, ở trong mắt một số người đọc sách, quả thực nhục nước mất chủ quyền.
“Cắt đất cầu hòa, vô cùng nhục nhã!”
Trước hết làm ầm lên là Hàn Lâm viện, những người đọc sách này trong tay không có thực quyền gì, lại là thanh quý hàng đầu trong triều, tụ tập ở ngọ môn, chửi ầm lên.
“Hôn quân, chỉ Thanh Châu thất thủ đã dọa ngươi vỡ mật.”
“Ai cũng phải chết một lần, người đọc sách chúng ta thà rằng chết đứng, cũng tuyệt không sống quỳ.”
“Vân Châu nhất mạch là chính thống? Vậy đương kim hoàng thất tính là gì, người đọc sách chúng ta nguyện trung thành lại là cái gì, hôn quân quên nguồn quên gốc.”
Sau đó những người này bị lần lượt kéo ra đình trượng, đánh cho hấp hối.
Cái này quả thật dọa được một bộ phận số người, nhưng không khống chế được lời đồn đãi lên men, vừa qua bữa trưa, học sinh Quốc Tử Giám liền bỏ học, thư sinh ý khí là sắc bén nhất, có người ghi văn chương trào phúng; Có người ở phố xá sầm uất tụ tập đám đông công kích; Có người xông vào nơi làm việc của đại tế tửu, yêu cầu hướng bệ hạ trình huyết thư…
Chuyện xảy ra lúc buổi chầu sớm, đầu tiên là truyền bá ở quan trường kinh thành, xã hội thượng tầng, sau đó chậm rãi truyền lưu đến trong dân chúng tầng dưới, đến hoàng hôn, phố phường lưu truyền lời đồn đãi triều đình cắt đất cầu hòa, thừa nhận phản quân là Trung Nguyên chính thống.
“Hôm qua nhìn thấy phỉ châu lão vào thành, ta đã biết triều đình muốn cầu hòa rồi.”
“Ài, có thể không đánh trận đương nhiên tốt nhất, thế đạo này loạn… Nhưng ngẫm lại luôn cảm thấy không cam lòng, như thế nào triều đình nói thua alf thua, năm trước phái binh đánh Vu Thần giáo, đó là vẻ vang cỡ nào chứ.”
“Nghe nói ngay cả Giám Chính cũng đã chết, đó là lão thần tiên trong Ti Thiên Giám. Ài, sắp biến thiên rồi.”
“Hứa Ngân la đâu? Hứa Ngân la chẳng lẽ trơ mắt nhìn triều đình cắt đất cầu hòa sao.”
“Hứa Ngân la cũng cố hết sức rồi, đoạn thời gian trước triều đình không phải còn dán bố cáo, nói Hứa Ngân la kết minh cùng Vạn Yêu quốc, kết minh cùng Cổ tộc, chúng ta không có Phật môn minh hữu này, vẫn có minh hữu khác.”
“Ài, ai có thể ngờ được chứ, Thanh Châu nói thất thủ liền thất thủ, ta đây không phải không hi vọng nữa sao, trước kia có chuyện gì, Hứa Ngân la sẽ luôn ra mặt.”