Không cần đoán, cũng không dần dùng linh thức để dò xét, mà một loại từ sâu trong linh hồn nhói lên, cũng đủ để Đào Linh trong nháy mắt nhận ra, bóng đen đang bay kia chính là người mà cô đang nghĩ tới…
” Đúng vậy, thực sự là anh ấy, anh ấy đã trở lại… Cuối cùng anh ấy cũng đã trở lại… ”
Trong phút chốc, nước mắt làm nhòe đôi mắt, Đào Linh không kìm được.
“Hắn?”
Bên cạnh, Trần Hoa trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
“Hắn là ai vậy?”
Đang muốn đặt câu hỏi thì, Đào Linh đã không ở bên cạnh, liều lĩnh lao ra trận pháp màn sáng, và chạy đi đối mặt với bóng đen.
“Đào Linh, là nàng ấy!”
Khi thấy bóng hình màu trắng xinh đẹp bay ra từ Đào gia, thân hình Lâm Lăng đang bay về trước rõ ràng có hơi dừng lại.
Khóe miệng hắn bất giác giật giật.
“Lâm Lăng, là ta!”
Tao Linh nhẹ nhàng gọi một tiếng, khuôn mặt xinh xắn cuối cùng cũng nở nụ cười như xưa.
Ngay lập tức, tốc độ bay của cả hai bên được tăng tốc đột ngột với một sự ăn ý.
Lúc này, thế giới trong mắt hai người dường như chỉ có bóng dáng của đối phương.
“Thì ra…tên tiểu tử này chưa chết.”
Khuôn mặt Đào Bằng khẽ nhúc nhích, trong lòng không khỏi thở dài.
“Chẳng lẽ là tên kia?!”
Nhìn thấy cảnh này, Trần Hoa trong mắt lóe lên một bóng người, hình như đã đoán được thân phận của Lâm Lăng.
“Đào Linh bây giờ là vị hôn thê của ta, tuyệt không thể để cho tiểu tử kia phá hủy hôn ước của chúng ta!”
Nghĩ xong, bảo kiếm trong tay Trần Hoa lột ra khỏi vỏ, như có linh tính, bay ra nhanh như chớp.
Vù–! Sau đó, lưỡi kiếm xuyên qua khoảng không, cố gắng ngăn Lâm Lăng và Đào Linh.
Lâm Lăng ánh mắt hơi chìm xuống, Phệ Long Kiếm rồi đột nhiên hóa thành một đạo hắc quang, bay nhanh ra ngoài.
“Bang!”
Hai thanh kiếm đâm vào nhau giữa không trung, vang lên tiếng va chạm của vàng và sắt vào nhau.
“Cheng cheng cheng…!!”
Ngay sau khi chém mạnh vài lần, trường kiếm Thanh Lân kịch liệt run lên, có tiếng hét vang lên, bỏ chạy trối chết hoảng loạn bắn ngược lại.