*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thanh Lân Bảo Kiếm của ta!”
Trần Hoa hơi biến sắc mặt, bất khả tư nghị nhìn một màn này.
Khi kiếm Thanh thu lại vào tay, hắn kinh hoàng khi thấy thanh kiếm sắc bén ban đầu đã có thêm một vài vết nứt.
Không ngờ linh kiếm mà hắn sử dụng kiếm ý mài luyện được, trên khí tràng không những bị hắc kiếm áp chế mà sự chắc chắn của kiếm cũng hoàn toàn bị rơi vào tình cảnh xấu.
Lúc này, Lâm Lăng và Đào Linh cuối cùng đã bay đến chỗ nhau.
Bốn mắt đối diện nhau, trong mắt họ có một niềm khao khát và niềm vui sâu sắc không thể che giấu được.
Hầu như không có thêm lời nào, Đào Linh lao thẳng vào vòng tay của Lâm Lăng.
Một đôi bàn tay trắng như ngọc vòng qua eo Lâm Lăng ôm thật chặt, như muốn đem Lâm Lăng hòa nhập vào trong cơ thể nàng…
Lâm Lăng cũng duỗi tay ra, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, gắt gao ôm chặt trong tay..
“Ta xin lỗi vì đã để nàng đợi.”
Lâm Lăng cúi đầu ghé vào tai Đào Linh, lời nói đầy xin lỗi.
Để một người phụ nữ chịu mọi áp lực và chờ đợi hắn suốt mười năm. Cảm giác này nặng như núi.
“Đừng nói xin lỗi, chỉ cần chàng có thể bình an vô sự trở về, mọi thứ đều xứng đáng…”
Tao Linh nghẹn ngào lắc đầu, nước mắt ướt đẫm ngực Lâm Lăng.
Nếu là mơ, nàng cầu mong đừng bao giờ tỉnh lại.
“Cảm ơn.”
Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, liền nhịn không được trực tiếp hôn lên khuôn miệng đỏ anh đào của Đào Linh.
“Ưm ~”
Hai má Đào Linh ửng hồng ngay lập tức, nhưng nàng ấy không phản kháng chút nào, nàng ấy vui vẻ nhắm mắt lại tình nguyện vì Lâm Lăng.
Những điều xa cách nhiều năm không dứt đều được ghim vào nụ hôn này.
“Chuyện này…”
Nhóm thế lực của các gia tộc lớn trong thành đều sửng sốt một hồi.