Đọc truyện Full

Chương 1822: Đuổi giết (1)

Nơi đây cách Vân Châu mấy chục dặm, đủ an toàn.

Hắn ở chỗ này chờ tin tức của quốc sư.

Ý nghĩa tồn tại của hạm đội Thanh Long, không phải chiến đấu, mà là để đường lui cho Vân Châu.

Năm đó lựa chọn ở Vân Châu cắm rễ, là vì nơi này tựa lưng đại dương mênh mông, cho dù đến tuyệt cảnh, vẫn còn có đường lui.

“Quốc sư nếu không về cứu viện Vân Châu, vậy nói lên hắn có nắm chắc lấy được kinh thành. Chỉ cần đoạt được kinh thành, Vân Châu tổn thất liền không tính là gì.”

Người trung niên áo tím ở địa vị cao nhiều năm, lòng có tĩnh khí, cũng không hoảng hốt.

Lúc này, hắn thấy trước mắt chợt lóe cái bóng trắng, xuất hiện bóng lưng Hứa Bình Phong.

“Quốc sư!”

Người trung niên áo bào tím vẻ mặt mừng như điên, trong lòng phấn chấn.

Nếu hắn đoán không kém, Hứa Bình Phong xuất hiện ở đây, nói rõ chiến sự kinh thành đã xong.

Trong nháy mắt, người trung niên áo bào tím nghĩ tới rất nhiều, vào làm chủ Trung Nguyên, đăng cơ xưng đế, từ nay về sau khoác hoàng bào, trở thành chủ chung của thiên hạ, đoạt lại địa vị chính thống, giải quyết xong tiếc nuối của tổ tông.

Hắn càng nghĩ càng kích động, huyết khí dâng lên, tinh thần phấn khởi.

Nhưng, nhiều năm qua ở địa vị cao dưỡng thành khí độ, khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi, duy trì hình tượng, nói:

“Chiến sự kinh thành xong rồi? Quốc sư là tới đón trẫm vào kinh sao.”

Hứa Bình Phong chưa xoay người, ngóng nhìn mặt biển không ngừng dâng bọt trắng, thở dài nói:

“Binh bại rồi, bệ hạ làm tốt chuẩn bị ra biển đi.”

Người trung niên áo bào tím đầu óc vang “Ông”, như là bị người ta gõ cho một gậy, lảo đảo lui về phía sau.

Sắc mặt của hắn nhanh chóng trắng bệch, da mép phát run, tay chân cũng theo đó phát run, như là chịu không nổi gió biển ẩm ướt lạnh lẽo.

Người trung niên áo bào tím gằn từng chữ:

“Tại sao có thể như vậy, Bạch Đế đâu, Già La Thụ Bồ Tát đâu? Còn có Cơ Huyền, Thích Quảng Bá, người khác đâu?”

Hứa Bình Phong khẽ lắc đầu:

“Trong trận chiến biên cảnh phía Bắc, Hứa Thất An lợi dụng độ kiếp thuận lợi tấn thăng nhất phẩm võ phu, Bạch Đế và Già La Thụ không phải đối thủ của hắn, kẻ trước đã lui về hải ngoại, người sau thì đại biểu Phật môn, xé bỏ minh ước với Vân Châu.

“Người xuất chinh, đều ở lại kinh thành rồi, Cơ Huyền chết vào tay Hứa Thất An.”

Người trung niên áo bào tím đầu óc trống rỗng, trái tim đột nhiên dừng đập.

Khi hắn bỏ lại tộc nhân trong thành Tiềm Long, không có bất cứ sự do dự nào, nhiều lắm là đau đớn một lát, nhưng nghe được Cơ Huyền chết ở kinh thành, chết bởi tay Hứa Thất An, người trung niên áo bào tím như sét đánh ngang tai, trong lòng đau đớn không thể chịu được.

Không phải hắn yêu thương đứa con thứ xuất này bao nhiêu, mà là, đây là một vị tam phẩm võ phu đó.

Bồi dưỡng một tam phẩm võ phu là chuyện gian nan bao nhiêu, viên Huyết Đan thành tựu siêu phàm chi thân kia của Cơ Huyền, càng là một trong các nội tình của bọn họ nhất mạch này, nói mất là mất.

“Trẫm thẹn với tổ tông, thẹn với tổ tông!”

Người trung niên áo bào tím ôm mặt, thanh âm đau đớn, mang theo tiếng nức nở khó có thể đè nén.

Hứa Bình Phong cũng không nói lời ai ủi nào, giọng điệu lạnh nhạt:

“Bệ hạ đi Quy Bối đảo (đảo Mai Rùa) đợi trước, nghỉ ngơi lấy lại sức, hôm nay binh bại kinh thành, cùng lắm tiếp tục ẩn nhẫn, ngày sau chưa chắc không có cơ hội ngóc đầu trở lại. Khi Võ Tông phản loạn, tổ tiên nhất mạch hoàng tộc kia của bệ hạ là như thế.

“May mà chúng ta từng có cân nhắc phương diện này, Quy Bối tích trữ lương thực tiền bạc, có thể làm nội tình Đông Sơn tái khởi.”

Mọi việc đều phải có chuẩn bị song toàn, bởi vậy, Hứa Bình Phong và thành Tiềm Long nhất mạch này, ở hải ngoại tìm một hòn đảo không người thích hợp trồng trọt, sản vật phong phú, ở nơi đó tích trữ bộ phận lương thực tiền bạc.

Một khi tạo phản thất bại, liền bí mật lui giữ đảo hoang, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Hôm nay đường lui này xem như dùng tới rồi, tuy đây cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ.

Hai mắt người trung niên áo bào tím đỏ lên, lẩm bẩm hỏi ngược lại:

“Còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi sao.”

Hứa Bình Phong “A” một tiếng:

“Bệ hạ chẳng lẽ đã quên, trưởng tử kia của ta là dựa vào cái gì lập nghiệp.”

Người trung niên áo bào tím đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó linh cảm bộc phát, thốt ra:

“Khí vận thêm thân, tuổi thọ không khác gì người thường.”

Hắn nói xong, sắc mặt bi thương chuyển thành ngạc nhiên lẫn vui mừng, phấn chấn nói:

“Không sai, cho dù hắn tu vi thông thiên, đã chen thân hàng ngũ nhất phẩm võ phu, hắn cũng chỉ vẻn vẹn trăm năm tuổi thọ.

“Chờ hắn hết tuổi thọ, chúng ta sẽ liên thủ với Phật môn, Bạch Đế, mà khi đó, giám chính còn đang trong phong ấn, triều đình Đại Phụng dựa vào cái gì đấu với chúng ta?”

Hứa Bình Phong cười cười:

“Chính là đạo lý này.

“Cho nên giờ phút này, ta phải ra biển tìm kiếm Bạch Đế, cùng mưu tính việc này với nó. Bệ hạ đi Quy Bối đảo trước đi, biển lớn mênh mông, trong đảo lại có trận pháp ta tỉ mỉ bố trí, hắn muốn tìm đến không dễ dàng.”

Ngay lúc này, bầu trời trong suốt như giặt truyền đến tiếng “ẦM ẦM” nặng nề chói tai, tựa như sấm sét.

Giáp sĩ, cao thủ trong hạm đội Thanh Long đều ngạc nhiên nhìn về phía bầu trời, ngay sau đó mặt như màu đất, vẻ mặt sợ hãi, như là phàm nhân nghênh đón tận thế.

Một bóng người cấp tốc lướt đến, khi vừa thấy còn ở chân trời, trong chớp mắt, đã đến trước mắt.

Hứa Thất An!

Hắn đuổi tới rồi.

Thanh âm Hứa Thất An cuồn cuộn quanh quẩn ở chân trời:

“Hứa Bình Phong, ngươi chạy không thoát đâu, ngươi chạy tới hải ngoại, ta liền đuổi giết đến hải ngoại, trên tới bầu trời dưới tận suối vàng, ta đều phải giết ngươi.”

Sắc mặt Hứa Bình Phong biến đổi hẳn, kế sau Hứa Thất An chạy tới kinh thành chặn đứng Cơ Huyền, lại một lần lộ ra cảm xúc biến hóa rõ ràng, không quản lý vẻ mặt được.

“Sao, không ngờ ta nhanh như vậy đã đuổi tới?

“Ngươi quá tự phụ rồi, tự cho là nắm giữ trí châu, anh hùng thiên hạ đều ở trong kế hoạch của ngươi. Cho rằng bản thân vĩnh viễn có đường lui, sau khi binh bại, ngươi liền quyết đoán từ bỏ nhân mã trong kinh thành, lập tức quay về Vân Châu, mang theo hi vọng cuối cùng ra biển.

“Ngươi tính kế ta, hại ta, mang ta coi là quân cờ, nhưng ngươi có từng nghĩ hay không, ta đã sớm ở trong một lần giao thủ này, thăm dò thói quen cùng tính khí của ngươi, thăm dò tính cách ngươi che giấu mọi cách.

“Thực cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc bị ngài đùa bỡn trong lòng bàn tay?

“Khi ngươi ra tay càng ngày càng nhiều, ngươi liền định sẵn chỉ còn đường chết.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Cực Phẩm Gia Đinh
Cực Phẩm Gia Đinh
Là một tuyệt tác Sắc Hiệp – Xuyên Không được tác giả Vũ Nham sáng tác và hoàn thành vào năm 2008. Sức cuốn hút của Cực Phẩm Gia Đinh thậm chí còn vượt qua Tru Tiên, Thần…
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa…
Dược Thần
Dược Thần
Hắn được người đời công nhận là cường giả mạnh nhất đại lục. Là Linh Dược Thần Sư duy nhất của đại lục Tư Đặc Ân. – Kiệt Sâm! Một thiên tài xuất sắc của đại lục Tư…
Huyền Thiên Tôn Đế
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên khác: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng Diệp Tiêu Dao uy chấn thiên hạ bất ngờ vẫn lạc tại Huyền Vực, sau đó trùng sinh sống lại trên người Diệp Huyền. Diệp Huyền từ một người thường…
Sát Thần Chí Tôn
Sát Thần Chí Tôn
Một chàng trai trẻ bất ngờ lạc vào một thế giới mới, nơi mà anh ta bị xa lánh và bắt nạt. Tuy nhiên, thay vì than phiền số phận, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn…
Thần Đế Trọng Sinh
Thần Đế Trọng Sinh
“Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào… ta trở lại quá khứ rồi?”. Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình,…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full