*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Linh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm những sủng thú quay chung quanh Lâm Lăng, giờ phút này cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không ngờ trong thời gian mười năm, sủng vật mà Lâm Lăng vận dụng hệ thống thu phục đã trở nên mạnh như vậy, còn có thêm vài con mà nàng không quen biết.
“Lão đại, có thể đại khai sát giới không?!” Tiểu Bạch nắm Huyền Bổng, khí thế hung hãn mà nhếch miệng nói.
Nghe con long viên viễn cổ kia lại miệng phun tiếng người, đám người Trần gia lập tức sợ tới mức run run, sắc mặt kinh hoảng tới cực điểm.
“Không vội, đây chỉ là một đám tiểu lâu la.” Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn phía trên đảo nhỏ, lạnh nhạt nói: “Kẻ địch của chúng ta ở bên trên.”
Hắn có thể cảm ứng rõ được, đang có một số lượng lớn khí tức hùng mạnh nhanh chóng tới gần tám đảo nhỏ quanh thân. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là quần thể thế lực của tám Điện Tông khác.
“Lâm Lăng, ta đi cùng chàng!” Đào Linh lộ ra vẻ mặt lo lắng, thái độ lại rất kiên quyết.
Nàng chú ý thấy Lâm Lăng đang nhìn lên trên không, nghĩ lầm kẻ địch mà hắn nói chính là thành viên Chấp Sự Đường.
“Chúng ta không cần rời đi, hiện tại nhiệm vụ của nàng là lẳng lặng đứng ở chỗ này, chờ ta giải quyết tất cả mọi chuyện.”
Lâm Lăng lắc đầu, cưng chiều mà liếc nhìn Đào Linh một cái, thoải mái mà mỉm cười nói: “Vội xong thì ta sẽ kẻ hết những chuyện mấy năm nay cho nàng nghe.”
Nghe vậy, Đào Linh sửng sốt một chút, nhưng cũng không nhiều lời mà ngoan ngoãn gật đầu.
“Đi!”
Sau đó, dưới đông đảo ánh mắt khiếp sợ, thân thể Lâm Lăng lướt lên trên, khí thế lạnh lẽo cao ngạo đứng trên đỉnh đầu ma long, một bước lên trời. Phía sau, đám thú Tiểu Bạch, mười hai Huyết Vệ, bọn Tần Vũ cũng lập tức theo sát phía sau.
Toàn bộ quá trình hoàn toàn không có để thế lực Trần gia vào mắt.
Thấy thế, đám võ giả Trần gia đều mồ hôi lạnh chảy ròng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Hoa Nhi, về sau không cho phép ngươi nhớ đến hôn nhân với Đào gia, nếu không vì toàn bộ huyết mạch của Trần gia, cha không ngại đại nghĩa diệt thân!”
Trần Bằng cúi đầu, nhìn Trần Hoa chưa hôn mê mà cực kỳ sợ hãi cảnh cáo: “Nghe rõ không!”
“Cha, người… Phụt!”
Nghe thấy lời này, Trần Hoa lập tức giận bừng bừng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hoàn toàn chết ngất đi.
Giết người tru tâm, thường chỉ cần một câu là đủ rồi, hắn ta không ngờ người làm mình bị thương nặng nhất cuối cùng lại là phụ thân…