Hứa Thất An nhìn quét ba vị Bồ Tát, cười khẩy nói:
“Ta là chiến lực bị hao tổn, nhưng ngươi không có Kim Cương pháp tướng, chỉ là một tảng đá thối, khó làm nên trò trống gì.”
Tiếp theo nhìn về phía Lưu Ly Bồ Tát, “Ta đứng bất động cho ngươi đánh ba ngày, ngươi có thể bẻ gãy một cái móng tay của ta?”
Lại liếc Quảng Hiền Bồ Tát một cái, cười nhạo lắc đầu:
“Tự bảo vệ mình có thừa, ngoan ngoãn ở bên chờ xem. Ba Bồ Tát các ngươi, lại có thể làm gì ta!”
Đây chính là sự tự tin của nhất phẩm võ phu, căn bản không sợ, tuy nói các Bồ Tát thủ đoạn quỷ quyệt, cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng một phe là tự bảo vệ mình có thừa, một phe khác lại có thể không kiêng nể gì.
Đây là chênh lệch.
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau, A Lan Đà bỗng nhiên chấn động, như là động đất đến, các nơi xuất hiện thân núi sụp lở, từng tảng đá lớn lăng lông lốc.
Sau khi đá tầng trong nứt ra, lộ ra lại là máu thịt đỏ nõn, máu thịt khi thì bành trướng, khi thì co rút lại.
Cả tòa A Lan Đà, thế mà lại là một quái vật khổng lồ, quái vật có máu có thịt.
Lúc này, con quái vật này đã sống lại.
Thần Thù quả nhiên đã gặp nguy hiểm… Trong lòng Hứa Thất An rùng mình.
Quảng Hiền Bồ Tát hình tượng thiếu niên tăng nhân, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:
“Ngươi cho rằng Thần Thù có thể lấy cái đầu về? Ngươi cho rằng chúng ta không có phòng bị? Ngươi có phải còn tưởng đại kiếp sắp tới, chúng ta sẽ thỏa hiệp cho các ngươi đoạt lại đầu Thần Thù hay không?”
Hắn giọng điệu lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt, trong lời nói, lại có sự trêu tức chỉ số thông minh nghiền áp.
Lưu Ly Bồ Tát giọng dễ nghe, tràn ngập sức quyến rũ của nữ giới trưởng thành:
“Hứa ngân la, ngươi quá xem thường chúng ta, cũng quá đánh giá thấp Phật Đà rồi.”
Già La Thụ sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi nói:
“Trung Nguyên có câu, gọi là gậy ông đập lưng ông!
“Hứa Thất An, Phật môn mời chính là ngươi cùng Thần Thù.
“Đợi Phật Đà trấn áp Thần Thù, sẽ là thời điểm cái chết của ngươi, chúng ta quả thật không giết nổi ngươi, nhưng lưu ngươi lại cũng không khó. Mối thù Trung Nguyên, hôm nay tìm ngươi thanh toán!”
Hứa Thất An thấp giọng nói:
“Mau lui, đi hội hợp với bọn Kim Liên đạo trưởng, ta đi giúp Thần Thù.”
A Tô La vừa chịu đựng thống khổ, lấy bí thuật nhổ xuống Phong Ma Đinh, vừa đáp lại:
“Bản thân ngươi cẩn thận.”
Hắn nhảy lên, bay lên không hướng phương xa lao đi, cùng lúc đó, Hứa Thất An liên tục thi triển Ám Cổ thuật, hướng phía Trấn Ma giản bật nhảy.
Vừa nhảy hai lần, Trấn Ma giản đã ở phía trước, nơi đó xuất hiện vết nứt vực sâu, nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện Già La Thụ và Lưu Ly Bồ Tát.
Người trước cánh tay phải kéo về phía sau, cơ bắp phần lưng phồng lên, tung một cú đấm, không khí nổ tung.
Người sau lao đến phía sau Hứa Thất An, con dao nhỏ bằng ngọc trong tay đâm về phía lưng.
Đồng thời triển khai lĩnh vực Vô Sắc Lưu Ly, hạn chế Hứa Thất An hành động.
Con ngươi Hứa Thất An hơi co lại, tốc độ Già La Thụ không nhanh như vậy, là Lưu Ly mang Già La Thụ đến, đây là tốc độ quỷ gì vậy…
“Đinh!”
Con dao nhỏ bằng ngọc đâm vào lưng Hứa Thất An, đốm lửa văng tung tóe.
Hứa Thất An lấy Tình Cổ thúc giục ham muốn của bản thân, khiến bản thân đầu lớn như cái đấu, tràn ngập khát vọng đối với nữ tử, tiếp theo thi triển Tâm Cổ thuật, cộng tình cùng Lưu Ly Bồ Tát phía sau.
Khuôn mặt trắng nõn của Lưu Ly nháy mắt dâng lên đỏ ửng, ánh mắt có chút mê ly, kinh ngạc phát hiện mình thế mà lại tràn ngập dục niệm không nên có đối với nam nhân trước mắt.
Khát vọng hắn ôm, hắn va chạm.
Điều này làm vô sắc lĩnh vực Lưu Ly Bồ Tát triển khai xuất hiện ngưng trệ rõ ràng, không đành lòng xuống tay đối với hắn.
Thừa dịp khoảng trống không đến một giây, hắn hướng tới Già La Thụ vươn bàn tay, nắm mạnh lại.
Ám Cổ thuật —— Mông Tế (che chắn)!
“Mông Tế” sinh ra hiệu quả đối với Già La Thụ không đủ một giây, nhưng đã đủ.
Trước mắt Già La Thụ tối sầm, tiếp đó sáng ngời, liền mất đi bóng dáng Hứa Thất An.
Quảng Hiền Bồ Tát nơi xa thấy một màn này, vốn định triệu hồi ra Đại Luân Hồi pháp tướng, cho đối phương một đò nặng nề, nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Thất An làm ra bộ dạng rút kiếm, hắn khẽ nhíu mày, tùy ý đối phương bước nhảy bóng ma rời đi.
Động tác vừa rồi kia, là động tác thiết lập trước khi đối phương phát động “đạo”.
Khi hắn gọi ra “Đại Từ Đại Bi pháp tướng”, kẻ địch không thể sinh ra sát ý và địch ý, không thể ra tay đối với hắn, nhưng nếu là đổi thành Đại Luân Hồi pháp tướng.
Vậy không có sự băn khoăn này, mà “đạo” của đối phương cực kỳ đáng sợ, không thể tránh né, không thể ngăn cản.
Lưu Ly Bồ Tát rất nhanh từ trong cộng tình giãy thoát, không tham thân thể Hứa Thất An nữa, nhưng đã muộn mất rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương nhảy vào vực sâu —— Trấn Ma giản.
Ba vị Bồ Tát lập tức truy kích, cùng lao vào Trấn Ma giản.
…
Ầm!
Hứa Thất An như là sao băng rơi vào trong Trấn Ma giản, nện ở bề mặt máu thịt đỏ hồng mềm mại.
Lúc này, hai vách đá cao ngất của Trấn Ma giản, lượng lớn vỏ đá bong ra, hiển lộ ra máu thịt đỏ mềm làm người ta ghê tởm, khủng bố.
Máu thịt này vô ý thức mấp máy.
Cả ngọn núi đều có sinh mệnh? Quái vật gì vậy? Quả thực không khoa học… Hứa Thất An lại lần nữa bay lên, không dám tiếp tục đứng ở trên thân quái vật.
Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua, tập trung chỗ vách đá phía trước, nơi đó có một hoa văn dựng thẳng kín không kẽ hở, như là môi quái vật gắt gao khép kín.
Đây chính là cửa vào hang động A Tô La nói, có thể cất giấu đầu của Thần Thù! Hứa Thất An nhanh chóng bay về phía “môi”.
Ầm! Ầm!
Trong thân núi, tiếng nổ nặng nề vang lên có tiết tấu, tựa như những quả đạn pháo phát nổ, sóng xung kích cường đại không ngừng mang hoa văn dựng thẳng kín không kẽ hở chống đỡ mở ra, nhưng lại nhanh chóng khép lại, người ở bên trong như thế nào cũng không thể xông ra được.
Thần Thù ở bên trong mở thông đạo… A Lan Đà, không, Phật Đà đang tiêu hóa hắn… Ý niệm của Hứa Thất An lóe lên, phán đoán ra tình thế.
Không chút do dự, hắn giơ Trấn Quốc kiếm, rót khí cơ vào, chém mạnh vào khe hở.
Xẹt xẹt ~
Tiếng động làm người ta ghê răng truyền đến, tựa như chém vào trên tấm da thuộc cứng cỏi, Trấn Quốc kiếm thành công chém rách máu thịt, nhưng ở ngay sau đó, máu thịt liền khép lại khôi phục.
Trấn Quốc kiếm liên tục mài mòn sinh cơ, đặc tính ngăn trở vết thương khôi phục mất đi hiệu lực.
Hứa Thất An lần đầu gặp được tình huống như vậy.
Nhưng cái này cũng chứng minh, quái vật trước mắt này, quả thật là sinh linh vượt qua nhất phẩm.