Đọc truyện Full

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Linh Nguyệt

Đường Diễn làm như vậy không phải là ý nghĩ đột phát, hắn là muốn mang La Thiến xuất ngoại đi chơi.

Lúc Thời Chấn nhận được tin tức này liền cảm thấy choáng váng, hộ chiếu của bọn họ đều đã được đưa đi thị thực*. Đường Diễn ra tay vô cùng nhanh gọn, hộ chiếu đã được thị thực.

*Thị thực (hay thị thực xuất nhập cảnh, tên cũ: chiếu khán, tiếng Anh: visa) là một bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực. Sự cho phép này có thể bằng một văn bản nhưng phổ biến là bằng một con dấu xác nhận dành cho đương đơn vào trong hộ chiếu của đương đơn. (Wikipedia)

Lúc La Thiến nhận được tin tức cũng không dám tin tưởng, cô lập tức gọi điện cho Đường Diễn: “Em kể cho anh một chuyện nhé, đoàn phim muốn xuất ngoại tiếp tục ghi hình!”

Đường Diễn nhấp miệng, giọng nói mang chút ý cười hỏi: “Vui lắm à?”

“Đương nhiên, em chưa ra nước ngoài bao giờ cả!” La Thiến vui vẻ nói: “Anh biết không? Em muốn đi nước Mỹ cực kỳ luôn!”

Đường Diễn tiếp tục nói: “Ồ, thế khi nào xuất phát?”

La Thiến nói: “Mấy ngày nữa, vé máy bay đã đặt rồi, ha ha ha ha… Cái này bọn em sẽ không bị từ chối đâu, qua mấy ngày nữa là em xuất ngoại rồi!”

Giọng Đường Diễn nhàn nhạt từ kia đầu truyền đến: “Vui như vậy, vé máy bay ngày 23 à?”

Cảm xúc La Thiến đang hưng phấn đến tột cùng, không nghĩ nhiều lập tức tiếp tục nói: “Đúng vậy đúng vậy! Sao mà anh biết được?”

“Bởi vì vé máy bay là tôi bảo đặt.” Giọng Đường Diễn vẫn nhàn nhạt như cũ.

Sự vui vẻ của La Thiến tức khắc bị dọa bay: “Anh đặt?”

“Đúng vậy! Vừa hay, tôi cũng ngày đó ngồi máy bay đi công tác.”

Cuối cùng La Thiến cũng biết có điểm không thích hợp, hỏi: “Sao lại trùng hợp thế?”

Đường Diễn nhàn nhạt nói: “Cô đoán xem?”

La Thiến nhỏ giọng hỏi: “Này, chắc không phải là vì anh muốn cùng em đi du lịch đấy chứ?”

Thật ra Đường Diễn chỉ không muốn một mình đến Mỹ công tác thôi, tuy rằng trước kia cũnh thường xuyên đi một mình nhưng lần này hắn lại cảm thấy hoàn toàn có thể mang La Thiến theo.

Nghĩ thế hắn liền trực tiếp mở miệng nói: “Đúng vậy!” Vốn muốn cho người phụ nữ này vui vẻ hai ngày.

“Gạt người!” Miệng La Thiến tuy rằng nói vậy nhưng vẫn như cũ hưng phấn, cô cười vui vẻ: “Nhất định là kết quả mà công ty thảo luận, nhưng dù sao em cũng muốn xuất ngoại, đi cùng anh cũng tốt. Bọn em trở về sửa sang lại hành lý, hai ngày sau liền xuất phát, em đi mua ít đồ vật mang theo đây.” La Thiến nói xong, không đợi Đường Diễn đáp lại đã cúp máy.

Đường Diễn sửng sốt nhìn điện thoại bị cúp một hồi, đây là lần đầu tiên hắn bị La Thiến cúp điện thoại, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Vật nhỏ vô lương tâm.”

La Thiến cùng Triệu Vũ Lâm sửa sang hành lý xong xuôi, lúc xuống thang máy lại gặp Lâm Phỉ và Hứa Trân cũng đang kéo hành lý.

La Thiến: “…” Cô cũng nữ chính có duyên với nhau nhỉ?

Lâm Phỉ nhìn hành lý của La Thiến, cười nói: “Cô quay xong rồi?”

La Thiến lắc đầu nói: “Chưa, đoàn phim chúng tôi muốn xuất ngoại ghi hình.” Ngữ khí kia muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo.

Bất kể là La Thiến hay là nguyên chủ đều chưa từng xuất ngoại. Đời trước La Thiến ngày đêm kiếm tiền dưỡng lão, chưa hề ra nước ngoài, huống chi nghe nói xuất ngoại tốn phí vô cùng.

La Thiến sẽ không tốn hơn hơn mấy ngàn vào việc như đánh cược thế này. Dù cô có đi thì cũng chỉ có thể ăn xin ở nước ngoài, cô không đủ tiền duy trì để đi du lịch ngoại quốc.

Nguyên chủ lúc còn có tiền đều đem đi mua quần áo, mua trang sức diễu võ dương oai. Cô ấy không nghĩ tới việc mình sẽ bị vứt bỏ, cô cho rằng mình vẫn sẽ luôn có tiền như vậy.

Thẳng đến bị vứt bỏ, nguyên chủ không còn tiền để sinh sống, chỉ có những quần áo, trang sức xa xỉ và sổ tiết kiệm trống rỗng. Khi đó tự nhiên cũng không có năng lực xuất ngoại, cho nên trong trí nhớ của La Thiến không có hình ảnh xuất ngoại du lịch.

La Thiến nghĩ, đây đều là việc kẻ có tiền sẽ làm. Cô cũng nghĩ tới, chờ mình trở thành Bao Tô Bà là sẽ có tiền đi du lịch.

Nhưng kinh hỉ tới quá đột ngột, loại người như La Thiến không khoe ra hai ba phần sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên cô vui vẻ nói chuyện này với nữ chính.

Sau đó, nữ chính hỏi: “Cô đi nước nào?”

La Thiến cười tủm tỉm đáp: “Nước Mỹ đó!”

Nữ chính a một tiếng: “Vậy sao!”

Hứa Trân lại nhìn La Thiến cười nhạo: “Không có kiến thức.”

Biểu tình vui vẻ của La Thiến phai nhạt không chút, Hứa Trân tiếp tục nói: “Nước Mỹ chúng tôi đều đã đi không biết bao nhiêu lần.” Bọn họ học thiết kế, muốn thiết kế tốt thì phải có tư liệu, ở nước ngoài học thêm kinh nghiệm là điều kiện vô cùng có lợi.

Hứa Trân nhờ có kinh nghiệm từng công tác ở nước ngoài mới có thể tiến vào Đường thị, sau đó cũng đi Mỹ công tác một lần, đối với cô mà nói, xuất ngoại là vô cùng bình thường. Mà Lâm Phỉ cũng vậy, điều kiện gia đình cô không tính là quá kém cỏi, thời đại học cũng từng làm sinh viên trao đổi với Mỹ, kiến thức về thiết kế của cô cơ bản là học ở nước ngoài.

Đối với bọn họ, hành vi của La Thiến thật giống người mới từ quê lên.

La Thiến a một tiếng, nhưng không thấy hổ thẹn, chỉ nhàn nhạt nói: “Lần đầu tiên tôi đi, hưng phấn là chuyện bình thường.”

“Hừ, cho nên mới nói là đồ nhà quê.” Hứa Trân nói, Lâm Phỉ lại trầm mặc, cô không làm người xấu nhưng cũng sẽ không đi ngăn cản.

Thang máy dừng lại ở tầng một, La Thiến liếc mắt nhìn hai người một cái, nói: “Đồ nhà quê thì đồ nhà quê! Dù sao tôi có Đường tổng đi cùng, sẽ không quá khác người, tôi cũng không lo lắng.” La Thiến nói xong liền ngẩng cao đầu rời đi.

Hứa Trân biểu cảm không thể tin tưởng nhìn theo, cô ta đi cùng Đường tổng?

Lâm Phỉ càng ngây dại hơn, bọn họ… cùng đi sao?

La Thiến nổi giận đùng đùng lôi kéo hành lý, vừa đi vừa nói với Triệu Vũ Lâm: “Em nói xem người kia có phải có bệnh không? Già rồi nến thích gây sự à? Gây sự với chị có kiếm được tiền không?” Tựa như chơi dẫm nấm, dùng đầu phá vỡ gạch là có thể nhảy ra đồng vàng, La Thiến cảm thấy mình chính là cái gạch kia.

“Có hay không thì em không biết, nhưng sau đó chắc tâm tình sẽ thấy thoải mái.” Triệu Vũ Lâm kéo cô đi chậm lại, nói.

“Có chỗ tốt cho cô ta à?” La Thiến đem hành lý nhét vào cốp xe, kéo cửa xe ngồi vào với Triệu Vũ Lâm.

Triệu Vũ Lâm đáp: “Không có chỗ tốt gì, khi một người nhìn một người không vừa mắt thì dù người ta chỉ hắt xì một cái cũng có thể khiến người kia vui sướng khi người gặp họa nửa ngày.”

La Thiến nghĩ nghĩ, sau đó phát hiện, lúc mình chán ghét một người… hình như cũng giống vậy.

Nhưng La Thiến nghĩ, trước nay cô đều không đi khiêu khích người khác, nguyên nhân vì cảm thấy nếu khiêu khích người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

“Cô ta thấy chị liền khiêu khích, không sợ chị nói cho Đường tổng à?”

Triệu Vũ Lâm nói: “Có lẽ cô ấy cảm thấy Đường tổng sẽ không tin vào mấy lời gièm pha người khác.”

La Thiến hít sâu một hơi, không tin tưởng mà lấy điện thoại gọi cho Đường Diễn, hắn thế mà lại nhận. La Thiến hỏi: “Đường tổng, anh cảm thấy người mách lẻo là người thế nào?”

“Vô dụng! Làm sao?” Đường Diễn hỏi.

La Thiến cười nói: “Không có gì ạ! Em đang trên đường tới đi sân bay, tối gặp nhé! Bye bye!”

Triệu Vũ Lâm: “…”

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

La Thiến im lặng trong chốc lát rồi nói: “Báo cáo và cáo trạng vẫn là có chút khác nhau, chúng ta không cần quấy rầy Đường tổng.” Cáo trạng nữ chính? Không muốn sống nữa à?

Buổi tối lúc Đường Diễn trở lại chung cư của La Thiến, cô làm một phần thịt kho nước tương dấm*, món này Đường Diễn chưa có ăn qua.

*Convert: “Hắc dấm cô lão thịt”

Còn có một chén canh cá cay làm món chính. Lúc Đường Diễn tới La Thiến cơ bản không bao giờ làm món chính là món cay cho nên hôm nay hắn nghiêm túc suy nghĩ xem có phải mình đã chọc cô không vui hay không. Đường Diễn không ăn cay được, bởi vậy chỉ có thể cơm trắng với thịt kho, sau đó nhìn La Thiến ăn hết món cá, ăn đến miệng bóng nhẫy.

Nhưng cũng vì thế La Thiến vô hình gây tội với ai kia, kết quả buổi tối liền bị Đường Diễn đè nặng giáo huấn một hồi.

Ngày hôm sau, lúc La Thiến thấy Triệu Vũ Lâm tới còn nói: “Làm người không thể không có điểm mấu chốt, em có biết không! Phong thuỷ thay phiên luân chuyển nhé.” Ai ôi, eo của tôi.

Triệu Vũ Lâm nhìn cô không hiểu gì, đưa hộ chiếu cho cô nói: “Ngày mai xuất phát, quần áo chị đã chuẩn bị tốt chưa?”

La Thiến lập tức lại hưng phấn: “Xong rồi xong rồi, mọi người là cùng nhau xuất phát à?”

“Đương nhiên, bắt đầu quay từ sân bay.” Triệu Vũ Lâm nói.

“Không quay từ nhà sao?”

Triệu Vũ Lâm cũng không hiểu, đáp: “Nghe nói là phó đạo diễn không cho tới, hắn nói từ sân bay xuất phát là hoàn toàn ok.”

Hoàn toàn không có nghĩ lý do thực sự, là Hướng Kiến Hoa không hy vọng khi mở cửa liền thấy đại Boss.

La Thiến cũng không để ý, cầm hộ chiếu nhìn giấy thông hành bên trong, sờ vô cùng cẩn thận.

Đường Diễn đã rời giường, dựa vào ngạch cửa nhìn La Thiến, khoé miệng lúc này không tự chủ khẽ cong lên. Lúc trước nghe La Thiến nói các món ăn nước ngoài đều chưa ăn qua hắn liền nghĩ tới, có phải cô cũng chưa bao giờ ra ra nước ngoài không.

Ngày xuất phát, La Thiến dù có đi trước thời gian cũng bởi vì kẹt xe mà thành người tới trễ nhất.

Lúc cô đến sân bay, mọi hưng phấn đều bị tiếng thét đinh tai nhức óc bao phủ.

Nhìn biển người tấp nập bên ngoài sân bay, La Thiến trợn tròn mắt, Triệu Vũ Lâm nhất thời cũng há hốc mồm. Lúc này La Thiến mới chân chính cảm nhận được khí thể của《Thời Gian Vui Vẻ》khi mời minh tinh, lưu lượng hạng nhất.

《Thời Gian Vui Vẻ》là đại bài, từ đoàn đội là có thể nhìn ra, mỗi người tuỳ tiện kéo ra ngoài đóng phim đều là mấy ngàn vạn thù lao.

Ở《Thời Gian Vui Vẻ》hai tuần trải qua những ngày nhàn nhã khiến cảm giác của La Thiến đối với mấy người kia lệch đi rất nhiều.

Khung cảnh hiện giờ mới làm La Thiến ý thức được, mình cùng những người này có bao nhiêu khác biệt, là khác nhau như trời với đất!

“A a a a a a!!!”

“Lâu Tùng Nguyên, Lâu Tùng Nguyên, Lâu Tùng Nguyên!”

“Tề Văn Hàm, Văn Hàm, em yêu anh, em muốn sinh khỉ con cho anh!!!”

“Mễ Tuyết Phỉ, a a a a, là Mễ Tuyết Phỉ thật kìa!”

“Tôi chết cũng nhắm mắt rồi.”

Đám người trước mắt như núi như biển nhưng bảo an sân bay vẫn làm tốt nhiệm vụ. Bất kể những người này có như thế nào thì họ đều dành được cho một con đường cho khách di chuyển.

La Thiến cùng Triệu Vũ Lâm dưới sự bảo hộ của bảo an tiến vào sân bay.

Không biết là ai hô lên một câu: “Mau xem, là Đại Vương Bắt Yêu.”

La Thiến: “…”

La Thiến ở trên mạng có một biệt danh mà ánh sáng bắn ra bốn phía – “Đại Vương Bắt Yêu”.

Có ý gì sao? Bắt yêu = làm yêu, làm yêu lão đại, làm yêu Đại vương, chính là Đại Vương Bắt Yêu.

*”Yêu” này có lẽ là yêu sách

La Thiến vốn không nghĩ tới mình có thể có fans, cũng không nghĩ tới mình có nhiều hắc fan như vậy.

Không biết là ai mang cà chua, ném cô. Ở đây một biển người, không thể nào biết được.

La Thiến bị ném trúng đầu, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Triệu Vũ Lâm cũng bị dọa. Cô đoán được sẽ có fans, nhưng không nghĩ tới việc này có thể liên lụy đến La Thiến.

Dù sao thì trên mạng, việc về La Thiến đã ngừng nghỉ.

“Đi mau!” Triệu Vũ Lâm nói.

La Thiến gật đầu, fans phía sau có chút xôn xao, có người kêu lên: “Là cô bắt bạt Tuyết Phỉ.”

La Thiến cảm giác sau gáy đau xót, Triệu Vũ Lâm đẩy cô: “Không cần quay đầu lại, có phóng viên!” Quay đầu lại, bị chụp chính diện thì càng chết.

Ngay cả nếu có quay đầu lại thì có thể biết được là ai sao? Có thể đánh fans à?

“Ném hay, ném hay!”

“Làm tốt lắm.”

“Fans ai ném đấy? Tôi làm chuyển làm fan người đó!”

“Ha ha ha ha ha…”

“Đại Vương Bắt Yêu chạy rồi!”

La Thiến đến lúc chết cũng chưa từng chật vật như vậy, cô chưa làm việc gì có lỗi với những người này, bị bắt nạt còn bị cười nhạo.

Dù cô có lạc quan thì lúc này cũng đã đỏ hốc mắt, nhưng cô lại chỉ có thể bị Triệu Vũ Lâm đẩy thoát khỏi hiện trường này.

Người nổi tiếng có đôi khi rất bất đắc dĩ. Dưới loại tình huống này, nếu La Thiến dám quay đầu lại mắng một câu nhất định sẽ gây xôn xao, bị hắc đến che trời lấp đất.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full