Thương Thục Thanh: “Chư từng nghe nói tới nơi này, có điều núi sông trong thiên hạ quá nhiều, chắc là nơi người đề thơ từng đi qua, ý cảnh trong thơ khiến ta cũng muốn lúc nào rãnh rỗi đi lĩnh giáo người đề thơ một phen, đợi khi có được địa chỉ sẽ nói với Đạo gia cũng không muộn.”
Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng: “Rảnh rỗi lĩnh giáo? Chẳng lẽ người đề thơ đang ở huyện Thương Lư sao?”
“Không sai, thơ nằm trong vật dụng thư phòng vừa mua…” Thương Thục Thanh đại khái kể qua tình huống thấy được bài thơ, hơi cảm khái nói: “Thơ hay như vậy dĩ nhiên ta muốn hỏi thử lai lịch, hỏi rồi mới biết là do chưởng quỹ của một cửa hàng chuyên bán vật dụng thư phòng tên “Tĩnh Mặc hiên” trong thành đề, thật không ngờ một huyện thành nho nhỏ lại có hiền nhân nhã sĩ như vậy, rãnh rỗi đương nhiên phải đi gặp mặt thỉnh giáo.”
“Đúng là hiền nhân nhã sĩ, có cơ hội phải đi gặp thử mới được.” Ngưu Hữu Đạo bày tỏ sự đồng tình.
Sau khi vấn tóc xong, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy kéo kéo áo, tiện tay rút bảo kiếm chống trong tay, tự mình tiễn Thương Thục Thanh ra ngoài.
Lúc đến ngoài cổng viện, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nói: “Quận chúa, chuyện đến bí cảnh có thể trì hoãn chút không? Ta đột nhiên nhớ ra vài chuyện, không biết thay đổi thời gian có tiện không?”
Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, có điều vẫn là gật đầu nói: “Không sao, khi nào Đạo gia muốn bế quan hẵng nói cũng được.” Hơi hạ thấp người cáo từ.
Sau khi đưa mắt nhìn nàng rời đi, Ngưu Hữu Đạo quay người trở về, đi đến bên cạnh Viên Cương đang ngồi trong đình lau chủy thủ, tay chống vỏ kiếm đụng chân Viên Cương một cái.
Viên Cương ngẩng đầu nhìn chờ hắn nói.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Vừa nghe được bài thơ, ngươi có muốn nghe thử không?”
Viên Cương không nói chuyện tiếp tục vùi đầu lau chủy thủ, ra vẻ ngươi thích nói hay không thì tùy.
Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Từng trải biển xanh e gì nước Chẳng phải mây trừ ở Vu San. Lần chọn bụi hoa lười ngoái lại Nửa do tu đạo, nửa duyên nàng… Bài thơ này như thế nào?”
Viên Cương cũng không ngẩng đầu, có điều động tác lau hơi dừng lại: “Có phải ngươi nhàm chán quá không, có ý gì?”
Mặc dù gã không bác cổ như Ngưu Hữu Đạo nhưng cũng không đến mức ngay cả bài thơ này cũng chưa từng nghe nói. Dù sao gã cũng làm công việc liên quan đến ngành nghề khảo cổ nhiều năm.
Ngưu Hữu Đạo rủ mắt nhìn gã: “Ban nãy quận chúa đọc cho ta nghe, ta chưa từng đọc cho nàng nghe.”
Viên Cương sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Ngươi biết ta không làm ba cái chuyện học đòi văn vẻ này.” Ngụ ý là tuyên bố mình chưa từng đọc bài thơ này cho quận chúa.
Ngưu Hữu Đạo: “Việc này khá thú vị, quận chúa nói là do một chưởng quỹ trong cửa hàng chuyên bán vật dụng thư phòng trong thành đề thơ. Chẳng lẽ ngoài chúng ta còn có những người khác cũng chạy tới thế giới này? Đây là chuyện không phải không thể, nhưng cũng xuất hiện ở huyện Thương Lư này thì không khỏi quá trùng hợp.”
Viên Cương hồ nghi: “Ngươi chắc chắn không đọc bài thơ này cho người thứ hai chứ?”
“Đã hỏi được điểm mấu chốt!” Ngưu Hữu Đạo ung dung quay người, ánh mắt trông về phía xa: “Bài thơ này đúng là ta từng nói với một người, có điều người đó đã chết, bị làm thịt ở Nam Sơn tự rồi, người đó tên là Tống Diễn Thanh!”
Liên quan đến Tống Diễn Thanh, còn xuất hiện ở huyện Thương Lư, kẻ tới là ai không cần đoán nhiều! chủy thủ trong tay Viên Cương xoẹt một tiếng đưa vào vỏ trên đùi, đứng lên, nhìn chằm chằm hắn.
“Tên tiệm là “Tĩnh Mặc hiên”, tìm hiểu thử tình hình đi.” Ngưu Hữu Đạo đưa lưng lại nhàn nhạt nói.
Viên Cương không nói gì chỉ bước nhanh rời đi…
Anh Vũ đường, chiêu bài kế thừa từ Ninh vương đang mưu đồ đại sự quân cơ trong yếu địa, Thương Triều Tông và Lam Như Đình đang suy diễn trước tất cả những tình huống có thể gặp trong tương lai trên địa đồ.
Giờ dưới trướng Thương Triều Tông có hơn ngàn bộ hạ cũ của Ninh vương, lại chiêu được thêm hơn ngàn tân tráng để bảo vệ trật tự địa phương. Thao luyện tân đinh có người dưới trướng xử lý, chính vụ của huyện Thương Lư cũng có người quản lý, chiếm cứ được hiểm địa dễ thủ khó công, đằng sau còn có Thiên Ngọc môn và Phượng Lăng Ba ủng hộ, cục diện và tình trạng thật sự đã có cải biến to lớn, đã có đường lui đặt chân, bắt đầu mưu đồ lâu dài.
Yếu địa quân cơ, người thường không được tự tiện xông vào, Thương Thục Thanh hiển nhiên là một ngoại lệ, có thể vào mà không cần thông báo.
Thương Thục Thanh báo lại tình hình bên Ngưu Hữu Đạo, Thương Triều Tông ngạc nhiên nói: “Có việc trì hoãn bế quan?”
Lam Như Đình nhìn chằm chằm địa đồ như đang suy nghĩ cũng chậm rãi quay người lại nhìn, hỏi: “Quận chúa, hắn có nói rõ trì hoãn vì chuyện gì không?”
Thương Thục Thanh: “Hắn không nói, ta cũng không hỏi, con người hắn ca và tiên sinh đều biết, chuyện không muốn nói, ngươi có hỏi cũng không hỏi được gì.”
Là chuyện gì? Thương Triều Tông cùng Lam Như Đình nhìn nhau, đều đang suy nghĩ Ngưu Hữu Đạo có thể có chuyện gì ở đây?
Cũng không đến mức vì trồng rau nên không đi chứ? Gần đây Viên Cương dẫn chúng tăng Nam Sơn tự trồng rau cũng dậy lên làn sóng lớn. Mảnh đất kia lúc đầu Thương Thục Thanh định làm một vườn hoa cỏ, Viên Cương lại nhúng tay vào, Thương Thục Thanh đành im lặng, bảo người bên dưới cũng thôi đi.
Vì trồng rau phải trì hoãn bế quan tu luyện? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá không thực tế.
Đúng lúc này, bên ngoài có người cầu kiến, một thân vệ tiến đến bẩm báo: “Vương gia, Viên Cương tìm chúng ta, bảo chúng ta cho người đi điều tra thử cửa hàng thư phòng “Tĩnh Mặc hiên”, còn cố ý bảo phải cẩn thận, không được đánh rắn động cỏ!”
Thương Thục Thanh lập tức sửng sốt, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
“Tĩnh Mặc hiên?” Thương Triều Tông thầm nói: “Sao ta nghe thấy hơi quen tai?”
Lam Như Đình vuốt râu nhắc nhở: “Vương gia, chính là Từng trải biển xanh e gì nước.”
“À!” Thương Triều Tông chợt hiểu ra, nhớ lại, đó chính là bài thơ mình khen hay kia, điều này càng khiến hắn ta thấy kỳ lạ hơn: “Hay thì hay, nhưng điều tra ngọn nguồn một cửa hàng thư phòng để làm gì?”
Lam Như Đình khẽ lắc đầu. “Làm những hành vi khiến người ta không thể hiểu thấu này e không phải Viên Cương, mà là vị Đạo gia kia. Đạo gia quen làm chuyện gì cũng khiến người ta không thể mò ra manh mối.”
Thương Triều Tông rất tán thành điều này, hắn ta cũng là người hiểu rõ điều này sâu sắc nhất. Vị Đạo gia nói chạy tớ quận Quảng Nghĩa mượn binh, kết quả lại làm ra một vụ thông gia, nhắc nhở hắn ta động phòng, kết quả lại hạ dược.
Thương Thục Thanh quay đầu nói với thân vệ kia: “Ngươi cứ làm theo lời hắn dặn đi!”
Thân vệ kia thấy Thương Triều Tông không phản đối liền chắp tay nói: “Rõ!” Quay người bước nhanh rời đi.
Thương Triều Tông cùng Lam Như Đình đều nhìn chằm chằm Thương Thục Thanh, sau đó trầm ngâm nói: “Chuyện trì hoãn bế quan tu luyện e là có liên quan đến Tĩnh Mặc hiên này.”
Lam Như Đình kinh ngạc: “Làm sao mà biết?”
Thương Thục Thanh: “Vừa mới cách đây không lâu, ta có mời hắn giảm thưởng bài thơ này, hắn có hỏi lai lịch bài thơ, còn khen thơ hay.”
Lam Như Đình kỳ quái nói: “Cái này liên quan gì đến điều tra ngọn nguồn Tĩnh Mặc hiên? Một cửa hàng thư phòng, cho dù cố ý tặng bài thơ hay kết ban, còn phải cố ý dặn dò không nên đánh rắn động cỏ sao?”
Thương Thục Thanh: “Tiên sinh có chỗ không biết, ngay lúc nãy, ta nhắc việc đi bí cảnh, hắn còn nói được. Trước khi ta nhắc đến bài thơ này, hắn đã đồng ý đi bí cảnh. Sau khi ta nhắc tới bài thơ này, hắn bỗng cải biến chủ ý. Không nên đánh rắn động cỏ… Xem ra rất có thể hắn đã nhận ra cửa hàng kia có vấn đề gì.”
Trong Anh Vũ đường rơi vào im lặng, đều đang suy nghĩ việc này, thực ra đều đang muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo thử xem chuyện gì xảy ra, nhưng đúng như Thương Thục Thanh đã nói, chuyện Ngưu Hữu Đạo không muốn nói, ngươi có hỏi cũng chẳng có được câu trả lời thật.
Cuối cùng vẫn là Thương Triều Tông từ từ nói: “Cứ im lặng theo dõi thôi!”
hắn bỗng cải biến chủ ý. Không nên đánh có tin tức trở về, Viên Cương trở lại tiểu viện.
Trên chiếc ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo đang thảnh thơi nằm dưới bóng cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.