Bành Ngọc Lan kinh hãi, vội vàng đỡ ông, một chưởng dính sau lưng ông, làm phép giúp ông thuận khí, nước mắt chảy ròng ròng…
Phủ Thứ sử Kim Châu, hoa viên, bên hồ sen, Viên Cương dựng đứng bút.
Bên trong đình các ở phía sau, hai nha hoàn phụng bồi Hải Như Nguyệt chói lọi đi tới.
Nhìn thấy bóng lưng Viên Cương bên hồ sen, Hải Như Nguyệt thản nhiên cười: “Viên huynh đệ đến rồi, mau lại đây ngồi!”
Viên Cương quay đầu, xoay người bước lên bậc thang, đi vào trong đình gật nhẹ đầu: “Trưởng công chúa.”
“Huynh đệ trong nhà, không cần khách khí như vậy, mau ngồi!” Hải Như Nguyệt tiến lên phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tay của Viên Cương, muốn lôi kéo vào chỗ ngồi, vô cùng nhiệt tình.
Viên Cương nhấc tay giật 1 cái, thoát khỏi sự lôi kéo của đối phương, hắn không quen lôi lôi kéo kéo với phụ nữ như vậy, càng huống hồ chi là một quả phụ.
Ý cười của Hải Như Nguyệt không thay đổi, mỉm cười nhìn hắn, không biết vì sao, chỉ cần người đàn ông này đứng trước mặt bà, một cỗ hơi thở nam tính phả vào mặt, cảm giác thấm vào từng lỗ chân lông, mỗi lần khiến tim đập dồn dập.
Bà cũng được xem là người rất có tri thức, khí khái nam tử dương cương như vậy, thật sự là quay đầu có thể nhìn thấy, khác với phần lớn nam nhân khi nhìn thấy bà liền nhịn không được mà nhìn ngắm thân thể bà. Tiếp xúc càng nhiều, liền phát hiện càng không giống,thật sự không giống!
Không muốn lôi kéo, bà cũng không miễn cưỡng, nâng tay áo mời ngồi.
Viên Cương buồn bực ngồi xuống, điều khiến hắn ta hơi cau mày là, Hải Như Nguyệt hơi dịch chuyển ghế ngồi, trược tiếp dựa vào chỗ hắn ta ngồi xuống.
Thấy hắn ta không phản ứng gì quá lớn, Hải Như Ngọc lại cười, ngay từ khi bắt đầu, bà nhiều lần tiếp cận, vì này có chút không có tình người, không có chuyện gì thì ngày cả lời cũng không nói nhiều với bà, vừa mới đến gần lập tức tránh như tránh tà mà lùi ra, bây giờ dường như thức thời hơn nhiều.
Mà bà cũng có qua có lại, đã đáp ứng không ít yêu cầu của Viên Cương, không giới hạn ở trong viện, cho phép Viên Cương ở Lưu Phương quán đi lại.
Hải Như Nguyệt nghiêng đầu nói: “Ở đây không có người ngoài, các ngươi lui ra đi!”
“Vâng!” Hai nha hoàn khom người rời đi.
Hải Như Nguyệt đích thân cầm hũ rót rượu cho Viên Cương, đôi mắt sáng chuyển động thỉnh thoảng quét qua mặt của Viên Cương, khuôn mặt góc cạnh, giống như đao tước búa bổ, lãnh khốc vô cùng!
“Đến đây, Viên huynh đệ, chúng ta cùng uống ly này!” Hải Như Nguyệt nâng ly mời.
Viên Cương ngồi đó không nhúc nhích, không có ý nâng ly: “Tửu lượng của ta kém, Trưởng công chúa uống một mình là được rồi, Đạo gia gửi thư cho ta!”
Hắn ta trước giờ không ăn bậy đồ ăn của người khác.
Hải Như Nguyệt cười cười, môi anh đào ngậm ly từ từ ngẩng đầu uống vào, lại lần nữa rót đầu, sau đó từ trong tay áo lấy ra một phong mật thư, để lên trên bàn.
Viên Cương lập tức cầm lấy lật ra xem, chính là chữ giản thể mà hắn ta quen thuộc, thứ này tin tưởng không người nào khác có thể giả mạo.
Sau khi đọc qua nội dung, sắc mặt hắn ta có chút ngưng trọng.
Hải Như Nguyệt chú ý phản ứng của hắn ta, hỏi: “Viết gì vậy?”
“Đạo gia cần Trưởng công chúa dâng thư lên triều đình, dọn sạch một số chứng ngại, một số trạm dịch cảnh nội Triệu quốc có vấn đề…” Viên Cương nói qua tình trạng trong thư, cuối cùng chỉ điểm nói: ” Sau khi sự việc hoàn thành, người liên lạc của Trưởng công chúa ở bên dưới mái hiên của khách trạm lớn nhất ở huyện Bắc Sơn treo một đóa hoa hồng là được!”
Hải Như Nguyệt gật đầu: “Biết rồi.” Lại nâng ly mời rượu.
Viên Cương vừa đọc thư đã biết, Đạo gia nhất định là gặp phiền phức rồi, trong lòng lo lắng, nào có tâm tình bồi bà uống rượu, cụng ly nói: “Trưởng công chúa, việc này cần phải thực hiện nhanh chóng!”
Đối với việc này, mức độ để tâm của Hải Như Nguyệt không thua gì hắn ta, Ngưu Hữu Đạo giúp bà đi giải quyết việc lớn, sao có thể không để tâm, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của Viên Cương, bà ngược lại tỏ vẻ không gấp gáp, lại chầm chậm uống một ly, ly rỗng đặt xuống trước mắt Viên Cương, ra hiệu một chút.
Gò má Viên Cương kéo căng, sau cùng vẫn là cầm hũ rượu rót đầy giúp bà.
Thế là Hải Như Nguyệt một ly lại một ly, uống đến gương mặt ửng hồng, ánh mắt mang theo vẻ mơ màng, Viên Cương không thể tiếp tục rót thêm cho bà, bà lại tự cầm hũ rượu rót cho mình.
Viên Cương nắm cổ tay của bà lại, trầm giọng nói: “Trưởng công chúa, người không thể tiếp tục uống nữa, làm chính sự quan trọng!”
Hải Như Nguyệt mắt say lờ đờ mơ màng nói: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi muốn làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của bổn cung sao? Nam nhân không một kẻ nào tốt!”
Viên Cương buông lỏng tay bà ra, cầm lấy ly ném ra phía sau, tõng một tiếng, ném trực tiếp vào trong hồ sen ở phía sau.
Hải Như Nguyệt nằm nhoài ra bàn không ngừng cười khanh khách, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn hắn ta: “Nói cho ngươi một tin tốt, Thương Triều Tông đã đoạt được quận Thanh Sơn!”
Viên Cương: “Việc Đạo gia phân phó, Trưởng công chúa vẫn là nên mau chóng làm!”
Hải Như Nguyệt cười đùa nói: “Có biết mối quan hệ của ta và phụ thân của Thương Triều Tông là gì không? Ông ta là người đàn ông đầu tiên của ta!”
“….” Viên Cương sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Hải Như Nguyệt ôm lấy hũ rượu, trút một ngụm vào miệng, ánh mắt xa xăm mơ màng nói: “Năm đó, ta mới mười sáu tuổi, phụ mẫu nhẫn tâm, ta và huynh trưởng bị xem như con tin, đưa đến Yến Kinh, ngươi không biết huynh muội bọn ta sợ hãi đến cỡ nào, ta khóc trên suốt quãng đường đi. Công chúa thì như thế nào, đến Yến Kinh làm tin chẳng là cái thá gì, bởi vì tướng mạo ta đẹp, chỉ cần có tư cách với một tay, đều muốn ngủ chung với ta.”
“Ngươi biết Đồng Mạch không, là Đại Tư Không hiện nay của Yến quốc, khi đó ta đã bị người đưa đến phòng của hắn ta, giống như dê đợi làm thịt, sau đó có người một cước đạp văng của phòng, một quyền đánh ngã Đồng Mạch xuống đất, đã liên tục mấy cước, đá Đồng Mạch đến thổ huyết, không nngười nào dám ngăn cản! Có biết là ai hay không? Chính là Thương Kiến Bá! Ông ta vừa mới từ chiến trường biên cương về kinh phục mệnh, ta và vị biểu huynh này ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, ông ta vừa nghe nói ta gặp nguy, ngau chả chiến giáp trên người còn chưa cởi, liền chạy tới Đồng phủ cứu ta trước tiên!”
“Bộ dáng ông ta thân mặc chiến giáp phong trần mệt mỏi chạy tới cứu ta, cả đời này ta cũng không thể quên được! Hình ảnh ông ấy sát khí đằng đằng xuất hiện trong phòng, trong lòng ta giống như một vị thần! Khi đó huynh trưởng ở ở kinh thành cũng tình cảnh khó khăn giống như vậy, chịu đủ áp bức và lăng nhục, sau khi biết được chuyện này, không những không vì ta thoát hiểm mà vui mừng, mà ngược lại còn khích lệ ta đi câu dẫn Thương Kiến Bá, không vì điều, chỉ là vì mượn thế lực của Ninh Vương để tự bảo vệ mình!”
Đến đây bà lại rót rượu vào miệng, ánh mắt càng thêm mơ màng: “Sa trường treo đèn đọc sách đêm, trên lưng ngựa lại xung phong đi đầu, Thương Kiến Bá văn võ song toàn, mười mấy tuổi liền theo tướng lĩnh xuất chinh, thời gian dài ở chiến trường biên cương, hơn hai mươi năm trước khi ta vừa gặp ông ta, ông ta đã bắt đầu bộc lộ tài hoa, ở trong quân rất có uy danh, hào hoa phong nhã! Ca ca hắn Thương Kiến Lạc, cũng chính là hoàng đế Yến quốc bây giờ, lại quen thuộc chính vụ Yến quốc thời gian dài, con đường hai huynh đệ đi là một văn một võ.”
“Đối với đại biểu ca Thương Kiến Lạc này, khi ta và huynh trưởng gặp tình cảnh khó khăn, cũng từng nhiều lần chạy đến giúp đỡ.”
“Nhưng mà Thương Kiến La và Thương Kiến Bá không giống nhau, Thương Kiến Bá chỉ cần lấy được quân công, lời nói liền có trọng lực, Thương Kiến Lạc lại quan tâm mối quan hệ giữa các thần tử hơn, bởi vì lưu ý trữ vị, không muốn đắc tội thần tử nào, huynh muội chúng ta cầu viện vị đại biểu ca đó, hậu quả có thể nghĩ đến.”
“Huynh trường từ việc Thương Kiến Bá đánh Đồng Mạch tàn bạo nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy Thương Kiến Bá và Thương Kiến Lạc không giống nhau, để có thể sống sót, liền đem chủ ý đánh lên người Thương Kiến Bá, để ta tiếp cận câu dẫn. Cho dù ta rất khó xử, nhưng trong lòng cũng không bài xích, bởi vì bắt đầu từ thời khắc Thương Kiến Bá cứu ta ra khỏi Đồng phủ đưa về nhà, ta đã thích hắn, vì vậy sau lần đo thường xuyên tìm cơ hội tiếp cận.”