Thiệu Bình Ba chắp tay, tiếp tục nói: “Lần này lũ lụt cũng là lộ ra công trình thủy lợi của Bắc Châu chưa ổn, nhi tử đề nghị mau chóng phái người khảo sát bốn phía, sau đó tập trung lực lượng xây dựng công trình thủy lợi Bắc Châu, làm những kênh đào chính vận chuyển nước và chứa nước, dẫn nước ra sông lớn đúng lúc, khi lụt có thể thoát nước kịp thời, ít nhất lúc xảy ra thiên tai có thể khiến thiên tai nhanh chóng qua đi, chí ít không giống như những nơi ngập nước bây giờ mỗi lần lũ đến đều rút nước rất chậm làm ảnh hưởng chậm trễ cày cấy, có thể giảm đáng kể ảnh hưởng của thiên tai. Chỉ cần công trình này hoàn thành, chưa đến mấy năm Bắc Châu sẽ có quang cảnh khác!”
Thiệu Đăng Vân: “Nói thì dễ, công trình lớn như vậy phải tiêu hao rất nhiều tài lực và vật lực, lấy đâu ra nhiều người làm như vậy?”
Thiệu Bình Ba: “Ngay lập tức thực hiện rộng khắp là không thể, chúng ta cũng không thể đảm đương nổi nhưng có thể phân ra thực hiện từng bước, trước tiên là đảm bảo cho những khu vực sản xuất lương thực chính, cổ động các phú hộ bỏ tiền bỏ lương, triệu tập nạn dân làm việc, khu vực của ai hoàn công, tất cả ruộng nương của khu vực đó được trả cho người đó, chắc chắn có thể cổ động một lượng lớn phú hộ tham gia, từ đó chúng ta sẽ không phải tốn bao nhiêu tài lực. thậm chí có thể cho phép phú hộ bên ngoài đến tham dự, chỉ cần họ có thể hoàn thành dựa theo tiêu chuẩn của chúng ta, bất kể có phải người Bắc Châu hay không vẫn tặng không ruộng nưng cho kẻ đó thì thế nào? Ruộng đồng vẫn nằm trong cảnh nội Bắc Châu không chạy đi đâu được, lương cũng sản xuất ở Bắc Châu, dĩ nhiên là sẽ ưu tiên cung cấp cho Bắc Châu.”
Thiệu Đăng Vân hay tay chống trên tay vịn, vẫn đưa lưng ra sau, nói: “Con có từng nghĩ, nếu con làm vậy, một bác tính bình thường sao có thể là đối thủ của các phú hộ kia, đến lúc đó chỉ e không biết bao nhiêu điền sản của bách tính đều bị xâm chiếm biến tướng.”
Thiệu Bình Ba: “Nỗi đau này buộc phải chấp nhận, đây là hi sinh buộc phải đối mặt, những bách tính tán hộ kia chỉ lo cho nhà mình, muốn họ tự nguyện làm việc rất không thể, ai chả vì mình, tan đàn xẻ nghé như vậy không thể nào hoàn thành được công trình lớn như vậy, nhất định phải có người tổ chức. Không có lợi ích, những phú hộ kia ai muốn xuất tiền xuất lương làm chuyện này? Chỉ cần có lợi ích rõ ràng có thể khiến mọi người nhìn thấy được, chắc chắn sẽ hấp dẫn những phú hộ ngoài Bắc Châu tới, chỉ cần tiền lương kéo đến đủ để người ta nhét đầy bụng, không biết bao nhiêu dân đối của những châu phủ khác ngoài Bắc Châu chắc chắn sẽ nghe tiếng kéo đến làm công, có thể nhờ nhân lực và tài lực của những người ngoài châu từng bước nhanh chóng hoàn thành công việc xây dựng thủy lợi của khu vực sản xuất lương thực chính.”
“Công trình vận chuyển, tưới dẫn nước đã hoàn thiện thì càng đảm bảo được việc cung ứng lương thực.
Người bốn phương tám hướng sẽ càng tụ tập đến nhnhieeufTrong thời loạn thế này, dân châu ngoài đến Bắc Châu có cơm ăn thì sẽ bám rễ sinh chồi, tự nhiên trở thành người Bắc Châu. Chỉ cần nhân khẩu thịnh vượng sung túc, nguồn mộ lính Bắc Châu sẽ sung túc, nhân khẩu phồn vinh, thương mậu tự nhiên phồn vinh, tài phú tự nhiên sẽ tụ tập về đây, mấy năm về sau, Bắc Châu sẽ là một nơi giàu có, đây sẽ là căn cơ để Thiệu gia chúng ta đặt chân lâu dài!”
“Đương nhiên, năm nay trước hết là phải bắt đầu công việc gieo trồng sau tai nạn, vượt qua khốn cảnh trước mắt trước, không được để xảy ra rối loạn.”
Thiệu Đăng Vân: “Việc này, các ngươi hãy trình một bản tấu chương chi tiết trước đã.”
“Rõ!” Thiệu Bình Ba đồng ý, lấy một tờ giấy trong ống tay áo, cung kính dâng lên bằng hai tay: “Phụ thân!”
Thiệu Đăng Vân quay đầu nhìn, chậm rãi quay người, cầm tờ giấy, miệng lẩm bẩm: “Vua Bắc Châu, vua Bắc Châu… một cục đường… Cái này ta đã đọc rồi, có biết ai làm không?”
“Ngưu Hữu Đạo! Trên đường từ kinh thành trở về con có gặp hắn…” Thiệu Bình Ba kể lại tình hình đại khái.
Thiệu Đăng Vân vẫy vẫy tờ giấy trong tay: “Rắp tâm độc ác, đây là muốn ly giám phụ tử chúng ta.”
Thiệu Bình Ba: “Phụ thân minh giám.”
“Nếu con tiếp chưởng Bắc Châu, con định xử trí ba mẫu tử họ như thế nào?”
Thiệu Đăng Vân đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Thiệu Bình Ba sững sờ, sững sờ nhìn lão, cho dù đã nhanh chóng đoán ra là có ý gì nhưng vẫn sửng sốt không dám nói tiếp.
Có thể từ một tiểu tốt leo lên vị trí tướng lĩnh nắm đại quyền binh mã, phụ thân trông có vẻ thô lỗ nhưng lại là một người bên ngoài thô lỗ trong lòng kín kẽ. Binh quyền Bắc Châu đều nằm trong sự khống chế của phụ thân. Tướng lĩnh lớn nhỏ đều là người của phụ thân, những người khác khó mà nhúng chàm. Ai nắm giữ binh quyền Bắc Châu khống chế Bắc Châu, môn phái tu hành ở Đại Thiện sơn dĩ nhiên ủng hộ người đó.
“Lời này của phụ thân khiến nhi tử sợ hãi.” Thiệu Bình Ba cúi đầu đáp.
Thiệu Đăng Vân giơ tờ giấy trong tay nói: “Ta biết con lo lắng điều gì, con yên tâm, chút mánh khóe này ta sẽ không để hắn đạt được ý đồ đâu. Hôm nay ta có thể nói rõ ràng với con, con là trưởng tử Thiệu gia, cho dù luận năng lực hay luận trưởng ấu, gia nghiệp Thiệu gia cuối cùng đều phải giao cho con. Chỉ một bài đồng dao mà muốn châm ngòi cha con chúng ta, không khỏi coi thường Thiệu Đăng Vân ta quá. Sau này ta sẽ càng thêm ủng hộ con, việc nên làm con cứ thoải mái làm, không cần rụt rè sợ hãi hay cố kỵ gì cả!”
“Cám ơn phụ thân tín nhiệm.” Thiệu Bình Ba trung quy trung củ đáp.
Thiệu Đăng Vân: “Nhưng ta muốn biết sau này con sẽ xử trí ba mẫu tử kia như thế nào?”
Thiệu Bình Ba: “Nhị nương cũng là mẹ con, Vô Ba và Phục Ba cũng là đệ đệ của con, dĩ nhiên là…”
Thiệu Đăng Vân lên tiếng cắt ngang: “Đầu óc ta không được như con, không cần vòng vo những lời vô dụng kia với ta!”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, lời này khiến Thiệu Bình Ba thật sự khó trả lời. Hắn ta không biết có phải phụ thân đang thử thăm dò mình không.
Quản gia Dương Song bên cạnh cũng không dám thở dài, không ngờ Thiệu Đăng Vân đột nhiên lại đề cập đến chủ đề này, ngay cả quản gia như ông ta cũng ngại nghe nên chậm rãi lui lại, chuẩn bị rời đi tránh hiềm nghi.
Thiệu Đăng Vân liếc mắt: “Ta cho ngươi đi rồi sao?”
Hai chân Dương Song cứng đờ, cúi đầu đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.
Thiệu Bình Ba sao lại nói vậy? Hắn ta trầm mặc một lúc, đáp: “Hiếu kính như mẫu thân thân sinh, hai vị đệ đệ…”
“Ta muốn nghe nói thật!” Thiệu Đăng Vân lại ngắt lời hắn ta.
Đối mặt với khí thế to lớn của phụ thân, Thiệu Bình Ba vô cùng khó xử, bảo hắn ta phải nói thế nào? Nói tốt người không tin, nói không tốt người có thể chấp nhận sao?
“Haizz…” Thiệu Đăng Vân chợt nhẹ nhàng than thở một tiếng: “Đáp ứng ta, cho mẫu tử bọn hắn một con đường sống!”
Đã nói đến mức này, Thiệu Bình Ba hiểu ra, hẳn phụ thân đang thổ lộ tiếng lòng, chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Phụ thân thật sự muốn nghe tiếng lòng của nhi tử sao? Chỉ e nói ra không dễ nghe!”
Thiệu Đăng Vân nhìn hắn ta, chờ hắn ta nói những lời phía sau.
Thiệu Bình Ba lấy hết dũng khí, nhắm mắt nói: “Những kẻ quấy rối không cần thiết tồn phải, không phải nhi tử tuyệt tình, mà e có vài người bản thân không cam tâm, nếu xảy ra rối loạn với ai cũng không có lợi cả! nếu nhi tử chấp chưởng đại quyền Bắc Châu sẽ giải trừ tất cả quyền lực của ba mẫu tử bọn hắn, để bọn hắn làm những phú gia nhàn rỗi ở nhà.”
“Hy vọng đây là lời nói thật của con!” Thiệu Đăng Vân khẽ vuốt cằm, sau khi trầm mặc một lúc hơi bất đắc dĩ phất tay: “Con đi làm việc của mình đi.”
Xuống lầu các, Thiệu Bình Ba đi tới chính sự đường.
Đám người trong đường lần lượt đứng lên hành lễ: “Đại công tử!”
Hai huynh đệ Thiệu Vô Ba và Thiệu Phục Ba cũng cung kính gọi đại ca.
“Nhị nương khỏe không?” Thiệu Bình Ba nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Thiệu Vô Ba đáp: “Mẫu thân mạnh khỏe.”
“Các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta chỉ đến hỏi thăm một câu!” Thiệu Bình Ba vứt lại một câu rồi đi.
Ra khỏi chính sự đường đi thẳng đến chủ viện nội trạch, bảo hạ nhân thông báo một tiếng, Thiệu Bình Ba ngồi đợi trong đình viện.