Lại nói, ngươi cho dù là đánh thắng Ngưu Hữu Đạo thì có lợi ích gì chứ, dưới con mắt của người ngoài, đệ tử của Thiên Hỏa Giáo đánh thắng Ngưu Hữu Đạo không phải là chuyện không nên sao, huống hồ chi là làm chuyện phí sức không có kết quả tốt kia.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Côn Lâm Thụ là người của Thiên Hỏa Giáo, cũng không đến lươtj người của hai phái bọn họ quản.
Bối Tam Nương âm thầm kêu thảm thay Ngưu Hữu Đạo, Côn Lâm Thụ là người như thế nào nàng quá rõ rồi, nhân tài kiệt xuất trong lứa đệ tử này của Thiên Hỏa Giaó, tâm cao khí ngạo, kia là người dám động thủ giáo huấn hoàng tử, người này nếu như mở lời rồi, e là không cho phép Ngưu Hữu Đạo cự tuyệt, cự tuyệt vị này xem ra chính là tiêu hủy mặt mũi của hắn.
Nàng vừa rồi còn cho là Ngưu Hữu Đạo tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục tránh thoát được một kiếp, không ngờ đến lại xảy ra chuyện này.
Nàng ta và Ngưu Hữu Đạo ít nhiều gì cũng có giao tình, cho nên trong lòng ngược lại có một ít tâm nguyện nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo, để cho Ngưu Hữu Đạo ứng chiến, đối đầu với người này không ứng chiến là không được sau đó thống khoái mà thua trận, bằng không làm mất mặt mũi của Thiên Hỏa Giáo, Thiên Hỏa Giáo cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, tất nhiên là phải giết hắn để cứu vãn thể diện.
Nhưng mà nàng lại không tiện ở trước mặt mọi người nhắc nhở, thêm vào đó Ngưu Hữu Đạo lại đang đối mặt với Côn Lâm Thụ, cũng không nhìn nàng ta, nàng ta ngay cả cơ hội đưa mắt ra hiệu cũng không có.
Ngưu Hữu Đạo đối mắt với Côn Thụ Lâm, trong nháy mắt ánh mắt có thần sắc sắc bén lóe qua, chẳng qua lại nhanh chóng trì hoãn, chắp tay nói: “Không dám không dám, tại hạ há lại là đối thủ của Côn huynh!”
Côn Lâm Thụ: “Đừng có mà mở miệng ngậm miệng nói “Côn huynh” gì đó, nếu mà không dám ứng chiến, ngươi là cái thá gì, có tư cách gì xưng huynh gọi đệ với ta, một câu nói, tiếp nhận thách đấu của ta hay không?”
Lời này là làm cho nhục nhã một cách trần trụi, Ngưu Hữu Đạo không hề bị lay động, chắp tay nói: “Tại hạ thật sự không phải là đối thủ của Côn tiên sinh, tại hạ nguyện ở trước mặt tất cả mọi người nhận thua.” Nói rồi quay người, đối mặt với đám người lớn tiếng nói: “Tại hạ Ngưu Hữu Đạo, thừa nhận thực lực không bằng Thiên Hỏa Giáo Côn Lâm Thụ Côn tiên sinh, ở trước mặt mọi người đây nhận thua!”
Nói rồi lại quay người, chắp tay khom lưng với Côn Lâm Thụ, thoải mái tiếp nhận dáng vẻ nhận thua.
Hiện trường không biết cố bao nhiêu người âm thầm khóc thút thít, cũng có thể lý giải được hành vi bảo vệ tính mạng của Ngưu Hữu Đạo.
Nói đi cũng phải nói lại, thừa nhận không bằng nggười của Thiên Hỏa Giáo, dưới cách nhìn của mọi người, cũng không tính là việc quá mất mặt.
Côn Lâm Thụ lạnh nhạt nói: “Là thật tâm nhận thua sao?”
Ngưu Hữu Đạo lần nữa khom lưng: “Đích thực xuất phát từ đáy lòng, thành tâm nhận thua.”
Côn Lâm Thụ: “Lòng người khó dò, ngoài miệng nói thật tâm cũng vô dụng, lấy chút thành ý ra đi! Như vậy, ngươi tự mình chặt đứt một cánh tay, ta coi nhưu là ngươi thật tâm.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của không ít người biến đổi, đám người Tần Dung của Đại Khâu Môn và người của Huyền Binh Tông nhìn nhau, đều cảm thấy Côn Lâm Thụ hôm nay làm có chút quá đáng rồi, Ngưu Hữu Đạo người ta cũng đã như vậy rồi, ngươi lại hùng hổ hăm dọa như thế, khó tránh khỏi có chút hiếp người quá đáng, Thiên Hỏa Giáo tốt xấu gì cũng là môn phái trên hình thức, làm sao đến mức như vậy!
Bên này đã mơ hồ có chút hoài nghi, Côn Lâm Thụ có phải là có thù hận gút mắc gì đó không để cho người khác biết hay không?
“Sư huynh, nếu người ta đã nhận thua rồi, thì thôi đi.” Hỏa Phượng Hoàng tiến lên trên, khẽ khuyên Côn Lâm Thụ một câu.
Côn Lâm Thụ đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hỏa Phượng Hoàng thư phục, răng ngà hơi cắn cắn môi, lui xuống!
Tâm tình nàng có chút phức tạp, trước đây khi hai người vẫn chưa đính hôn, nàng thấy không vừa mắt vẫn có thể tùy tiện chỉ trích sư huynh, sư huynh cũng có thể vui vẻ nhận, chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn mình!
Thân hình Ngưu Hữu Đạo khom lưng có chút cứng đầu, chầm chậm thẳng lưng lại, ánh mắt va chạm cùng lúc với ánh mắt Côn Thụ Lâm chiếu tới, trầm mặc một hồi, chầm chậm nói:” Thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, không dám tùy tiện chịu tổn hại, càng huống hồ chi là một cánh tay, vẫn mong Côn tiên sinh giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng!”
Côn Lâm Thụ cứng rắn một câu: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có chặt hay là không?”
Ánh mắt hai người giằng co, mặt Ngưu Hữu Đạo chầm chầm nở nụ cười, nói: “Xem ra hôm nay ta không ứng chiến không được rồi!”
“Lão đệ…” Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái dường như đồng thanh, có ý ngăn cản.
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên giơ tay chặn đứng ời nói của hai người: “Chẳng qua chỉ là giao đấu, lại không phải là lấy mạng để cược, Côn tiên sinh, ngươi nói xem có phải hay không?”
Côn Lâm Thụ mỉm cười, sải bước chậm rãi đi xuống bặc thang, chỉ về phía Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái: “Nếu như không muốn tỉ thí nhiều người, thì mau tránh ra!”
Sắc mặt Phong Ân Thái có chút khó coi, hối hận không nên xuất hiện vào lúc này, trong lòng gã hiểu rõ, Côn Lâm Thụ nếu như xảy ra chuyện gì, gây tổn hại đến thể diện của Thiên Hỏa Giáo, Thiên Hỏa Giáo sẽ không để cho trò cười này tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ làm cho trò cười này kết thúc nhanh chóng, thử hỏi làm sao có thể bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo?
Cùng là người trong môn phái, do đồng cảm, cho nên có một số đạo lý gã vẫn hiểu!
Gã không nhịn được nhìn sang Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh, nếu như không phải gặp vị này ở đây, gã đã không lộ diện, bởi vì gã cũng không tin Lệnh Hồ Thu vì nhớ tới tình cảm huynh đệ với Ngưu Hữu Đạo mà cùng đi đến đây, có lẽ là cho rằng sẽ không có chuyện gì nên mới đến đây!
Sắc mặt của Lệnh Hồ Thu cũng khó coi, hắn ta quả thực là cho rằng sẽ không có chuyện gì mới cùng nhau đến, bằng không chắc chắn núp xa xa, ai ngờ dến sẽ xảy ra chuyện này, cũng không biết là Côn Lâm Thụ này rốt cuộc đã uống lộn thuốc gì nữa!
Côn Lâm Thụ đã dám thách đấu, hai người cảm thấy hắn ta nhất định đã nắm chắc, cảm thấy khả năng Ngưu Hữu Đạo thua là rất cao, nhưng mà rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo làm sao giết được Trác Siêu cũng không ai biết rõ, việc này làm cho trong lòng hai người không chắc chắn, Ngưu Hữu Đạo thấp kém vừa nãy là không sai, nhưng gia hỏa này ai biết rõ được, khi còn là đệ tử Thượng Thanh Tông đã dám giết cháu trai của Tống Cửu Minh, tiếp sau lại giết sứ giả nước Yến, gia hỏa này nổi cơn giận, rất khó cam đoan sẽ không làm ra chuyện gì mất lý trí hay không.
Một khi Côn Lâm Thụ xảy ra chuyện, mối quan hệ của hai người trong mắt mọi người thân thiết như thế, rất khó đảm bảo Thiên Hỏa Giáo sẽ không giận cá chém thới sang bọn họ.
Bị Côn Lâm Thụ cưỡng chế tránh ra, Lệnh Hồ Thu đi ngang qua người Ngưu Hữu Đạo, nhanh chóng thấp giọng nói bên tai một câu: “Chỉ có thể thua, không thể thắng!”
“Lão đệ, chỉ có thể thua, không thể thắng!!” Phong Ân Thái cũng dặn dò một tiếng y chang.
Hia người ân cần chỉ bảo, Ngưu Hữu Đạo không có bất kỳ phản ứng nào, có nghe theo lời nói của bọn họ hay không cũng không biết được.
Hai người lui ra, người vây xem bên vách núi cũng lui ra rồi, nhường lại không gian, việc không liên quan đến mình, đều mang theo ý muốn xem náo nhiệt.
Bầu trời lúc này, mây đen kéo tới che cản ánh mặt trời, nháy mắt làm cho ánh sáng trở nên tối đi không ít, dường như báo hiệu cho một trận dị biến.
Côn Lâm Thụ dừng bước ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Côn tiên sinh muốn tỉ thí như thế nào?”
Côn Lâm Thụ: “Tay không đánh một trận!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ vuốt cằm, liếc hắn ta trên dưới một lượt: “Côn tiên sinh không dùng vũ khí sao?”
Côn Lâm Thụ: “Đệ tử Thiên Hỏa Giáo trước giờ không dùng vũ khí, người chính là vũ khí tốt nhất!”