Quản Phương Nghi: “Ngươi dám tín nhiệm ta như thế? Không sợ ta đi mật báo?”
Ngưu Hữu Đạo hơi liếc nàng ta, sau đó lại nhìn xuống tranh vẽ: “Giang hồ ngựa phi, gió cũng được, mưa cũng xong, có lúc thuận buồm xuôi gió, cũng có lúc gió thảm mưa sầu. Ta cũng chỉ có thể thẳng đường mà tiến. Nếu không có ba phần bản lĩnh, ta đã chẳng dám đi đường này. Một mình ta trong hiểm cảnh, đi đến một bước này đã không thể lui được nữa. Bên cạnh ta tạm thời không có có thể dùng được, mà nếu đã tìm đến ngươi thì cũng chỉ có thể dựa vào ngươi, cũng sẽ không cho ngươi có lựa chọn nào khác.”
“Hôm nay ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, đó là ta đã giao cái mạng này cho ngươi, chờ xem ngươi tận tâm tận lực hoàn thành. Kẻ như ta tuy chẳng phải chính nhân quân tử, cũng không nói cái gì công đạo, nhưng giảng đạo nghĩa! Ngươi giúp ta một chút sức lực, ta trả ngươi một tương lai đẹp đẽ. Nếu ngươi dám phản bội ta, tự ngươi cũng biết ngươi không dám rời khỏi kinh thành này, không sợ Bộ Tầm tìm giết ngươi, vậy ngươi cứ thử xem. Ta bảo đảm, ngươi sẽ chết rất thảm!”
Chuyện cũng giống như hắn nói. Hiện tại hắn thật sự đã một mình hãm hiểm cảnh. Hắn vừa phải nghĩ cách giữ mạng, vừa phải nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ bên quận Thanh Sơn. Nhìn bề ngoài, hắn thảnh thơi nhàn nhã, thong dong dạo phố, còn có nhã hứng đùa giỡn bà già này. Thế nhưng, tình cảnh chân thực của hắn quả là vô cùng gian nan.
Từ lúc tới Tề kinh, chuyện này nối tiếp chuyện kia, mỗi chuyện đều không thể do hắn làm chủ, hoàn toàn thân bất do kỷ, bước bước kinh tâm. Đổi lại là người khác, chắc kẻ đó đã sớm bị gi,ết chết từ đời nào.
Bên cạnh có sói ác nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể cho hắn một nhát trí mạng. Tề kinh này bây giờ với hắn mà nói, nó chưa bại lộ gương mặt dữ tợn chân chính, nhưng cũng đã là một vòng xoáy khổng lồ, không cẩn thận lập tức sẽ bị nuốt sống, có thể nói nội ưu ngoại hoạn. Bên cạnh không có ai có thể giúp đỡ, cũng không ai cho hắn dùng. Năng lực của Viên Cương đối với thế giới tu hành chỉ có hạn, để Viên Cương cuốn vào đó là làm hại hắn ta. Cho nên, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình để đọ sức.
Chuyện đã đến nước này, không phải là ước nguyện của hắn. Tình cảnh của hắn bây giờ đúng là vô cùng khó khăn, phi thường gian nan.
Hắn có thể tìm đến Quản Phương Nghi không phải là không có nguyên nhân, không phải nhàn đến phát chán.
“Ta trêu chọc ai chứ? Ta không hiểu ngươi muốn làm gì, ngươi đã kéo ta xuống nước. Ngươi tìm ai không được, làm gì cắn vào ta không nhả!”
Quản Phương Nghi bi phẫn.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm bức vẽ, tay vung vẩy, ngữ khí ôn hòa:
“Kinh thành này chính là một lồng chim. Ngươi chính là con chim hoàng yến bị nhốt trong cái lồng đó. Nhiều năm nay ngươi không chỉ một lần thử bay lượn tự do, nhưng kinh thành này không cho ngươi cơ hội bay. Ngươi cam tâm vĩnh viễn bị nhốt như vậy cả đời sao? Bây giờ ngươi còn có thể bán nụ cười, còn có thể đung đưa bộ ng.ực, có thể đong đưa vòng eo, uốn éo bờ m.ông để lôi kéo ánh nhìn của người ta. Thực sự đến lúc nụ cười không còn, lộ ngực lộ mông cũng không nổi nữa, mà ngươi không có thế lực của mình, đến lúc đó kinh thành này chính là mãnh thú ăn tươi nuốt sống, sẽ không chút lưu tình mà cắn v.ào cổ ngươi, gặm ngươi sạch sẽ không còn chút cặn. Ngươi cho rằng chút gia sản mà ngươi tích góp có thể là của ngươi? Mỹ nhân xế chiều, anh hùng đầu bạc là thê lương nhất. Cần gì phải chờ đến ngày đó, nhận hết sỉ nhục, khinh bỉ, lại nhớ chuyện năm xưa, phải tính toán sớm đi!”
Quản Phương Nghi cười khổ:
“Tự ngươi cũng khó bảo toàn bản thân, theo ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Chí ít ta có thể cho ngươi sống tốt, để ngươi không uổng đời này!”
Ngưu Hữu Đạo dứt lời, chớp mắt vứt bút đi, lật giấy, hai tay kéo căng, trải ra cho nàng ta xem tranh
Người phụ nữ trên giường ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức tranh, chậm rãi ngồi dậy, đi tới trước bức tranh, tay run run đụng vào tranh, biểu hiện cực kỳ kích động.
Người phụ nữ trong tranh lười biếng nằm nghiêng bên giường, mái tóc xõa trông rất sống động. Bộ ng.ực mềm của nàng nửa hở rất quyến rũ, tư thái thoái mái tự do, lười biếng thưởng thức hương thơm, rất có ý cảnh. Nàng giống như nữ thần trong khói hương lượn lờ.
Người phụ nữ trong tranh không nếp nhăn, khí chất, phong vận trẻ trung hơn nhiều, chân chính phong hoa tuyệt đại.
Nổi trên trang giấy là một giai nhân vô cùng sống động!
Sững sờ nhìn mình lúc trẻ, Quản Phương Nghi che miệng, mắt lấp lánh ánh lệ, giọng run rẩy nói:
“Ngươi cố ý vẽ ta lúc trẻ, ta bây giờ có đẹp như thế không?”
Ngưu Hữu Đạo đi tới bên người nàng ta, đặt bức tranh lên bàn, mặc nàng ta thưởng thức, nói bên tai nàng ta:
“Ngươi vốn đã rất đẹp, bức tranh này chính là dựa vào ngươi vẽ ra. Chim nhốt trong lồng, có đẹp cũng chỉ có thể xem nó rụng lông mỗi ngày trong đó, luôn có ngày khiến người ta nhìn phát chán. Cuối cùng nó sẽ thét lên một tiếng trong gầy yếu và ngã xuống trong lồng, trong con mắt của người khác, ngã thật sự rất xấu. Rời khỏi lồng sắt, đi theo ta, bên ngoài trời đất bao la, trời cao biển rộng, non xanh nước biếc, có thể giương cánh bay lượn, có thể cất tiếng ca vui, có thể chết già trong núi, ngã vào khóm hoa rực rỡ, dù chết cũng đẹp! Ngươi không phụ ta, ta sẽ không phụ ngươi. Lời hứa hẹn của ta đáng tin cậy hơn lời nịnh nọt của lũ đàn ông kia!”
Vai run rẩy, Quản Phương Nghi khóc nức nở, nước mắt mơ hồ nhìn bức tranh kia lắc đầu, thì thào:
“Đẹp quá!”
Lã chã rơi lệ, gào khóc…
Ngày mới, một con kim sí xuyên qua ánh bình mình, đáp xuống đình viện.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Phất mở cửa đi vào, tới chỗ Lệnh Hồ Thu đang khoanh chân ngồi, nói:
“Tiên sinh, bên trên đã đáp lại chuyện Ngụy Trữ.”
Lệnh Hồ Thu khép hờ mắt, gần như đang hồn du thiên ngoài, nhỏ giọng hỏi:
“Nói thế nào?”
Hồng Phất:
“Giết Ngụy Trữ rất phiền phức, liên lụy lớn. Bên trên nói, không tiện. Ý của bên trên là, việc đã đến nước này, không cần kéo dài, trực tiếp dùng Khổ Thần đan, ép Ngưu Hữu Đạo thổ lộ chân tướng!”
Lệnh Hồ Thu mở bừng hai mắt, hai tay xoay tròn, hai tay chắp trước ngực chậm rãi ép xuống dưới:
“Dùng Khổ Thần đan không thể quay đầu. Ngưu Hữu Đạo không dễ khống chế như vậy, chúng ta sẽ bại lộ!”
Hồng Phất:
“Ý của bên trên là, nếu Ngưu Hữu Đạo không có quan hệ với vật kia, dùng Khổ Thần đan xong lập tức diệt khẩu. Nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự biết, thu được tin tức xong cũng diệt khẩu! Nói chung, không được người ta biết chuyện có quan hệ đến tổ chức.”
Lệnh Hồ Thu:
“Chẳng may thật sự có quan hệ đến Triệu Hùng Ca, ba người chúng ta phải làm sao? Còn về quan hệ giữa hắn và Bộ Tầm cũng chưa rõ ràng.”
Hồng Phất:
“Vì vậy không thể để người khác biết chuyện liên quan đến tổ chức. Ý của bên trên là, sau này chúng ta triệt để mai danh ẩn tích, không lộ diện nữa. Nếu đồ vật ở trên tay Triệu Hùng Ca, tổ chức sẽ nghĩ biện pháp ra tay với y, không cần chúng ta bận tâm!”
Lệnh Hồ Thu cười khổ:
“Nói cách khác, qua lần này xong, chúng ta sẽ không còn tác dụng gì. Ngưu Hữu Đạo vừa chết, chúng ta bỏ trốn, không phải chúng ta làm cũng là do chúng ta, sợ rằng khó mà gặp ánh sáng được nữa.”
Hồng Phất hiểu tâm trạng của ông ta. Ông ta nói như vậy, chẳng khác nào mất đi tự do, hoàn toàn không có lợi cho ba người bọn họ, nhưng việc này không phải do bọn họ.
“Ở trên khẳng định đã cân nhắc lợi hại, vì thế bọn họ mới đưa ra quyết định này. Huống chi, mọi chuyện còn chưa chắc chắn. Nếu sau này tất cả rõ ràng, hết thảy đều không liên quan đến Triệu Hùng ca. Mối quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và Bộ Tầm có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa, chúng ta cũng chẳng cần mai danh ẩn tích. Thiên Ngọc môn cũng không đến mức vì cái chết của người không phải trong môn phái mà sống chết với chúng ta.” Hồng Phất khuyên một câu.
Lệnh Hồ Thu đứng dậy, thở dài: “Thật ra có một số việc ta nghĩ mãi không ra. Ta không rõ vì sao bên trên lại vì cái vật đó mà nhiều năm không buông, chết cũng không thả. Chỉ có một thứ trong tay, có tác dụng gì chứ?”