Lúc này, ông ta hoàn toàn quên mất chuyện người của ông ta chủ động dùng sắc để dụ Ngưu Hữu Đạo, quên đi việc bọn họ muốn giết hắn.
Thuật lại sự việc hôm đó xong, hai cô gái cũng xấu hổ vô cùng, cúi thấp đầu, trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh tượng khó coi lúc đó, và cũng chính vì vậy bọn họ không còn mặt mũi để ra ngoài.
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Lệnh Hồ Thu nghiến răng nói: “Sớm muộn gì ta cũng tính món nợ này với hắn. Ta hỏi các ngươi, hắn có nhìn thấu ý đồ của các ngươi hay không?”
Hồng Phất ngẩng đầu lên, đáp: “Theo tình huống lúc đó, hình như hắn không có giả bộ. Nếu hắn ta nhìn thấu được, hắn ta nào dám một mình đến gặp chúng nô tỳ chứ.”
Lệnh Hồ Thu ngồi xuống, im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Hồng Tụ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tiên sinh, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lệnh Hồ Thu nói: “Nghĩ biện pháp trở về Phù Phương Viên.”
Hồng Phất nói: “Lần này thất bại, cho dù có trở về, sợ là cũng khó có cơ hội ra tay.”
Hai chị em bọn họ thật sự không muốn quay về Phù Phương Viên. Quá mất mặt rồi, bọn họ không thể ngẩng đầu lên được ở đó.
Lệnh Hồ Thu nói: “Điều này không cần chúng ta quan tâm nữa. Bên trên đã sắp xếp người đi giải quyết Ngụy Trừ. Về sau, chúng ta chỉ cần nắm giữ hành tung của hắn là được.”
Phù Phương Viên, Ngưu Hữu Đạo tóc tai bù xù, đang ngồi trên bậc thang dưới mái hiên tắm nắng, tay cầm mật tín.
Xem xong, Ngưu Hữu Đạo nói: “Dặn bọn họ không được đánh rắn động cỏ, chờ tin tức của ta.”
“Rõ!” Thẩm Thu ôm quyền, sau đó quay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo lại cúi xuống nhìn tin tức mà Công Tôn Bố truyền đến từ hải đảo. Bên phía hải đảo đã có động tĩnh. Bắc Châu rốt cuộc đã có động tác vận chuyển chiến mã. Hắn đến Tề kinh đã lâu, chính là chờ ngày này.
“Chó ngoan không cản đường!” Quản Phương Nghi lắc mông từ trong phòng bước ra, mắng một câu cũng không thấy hắn có động tĩnh, liền hỏi: “Ngươi ngây ra đó làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo thuận tay đưa mật tín qua bờ vai, đưa cho Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi nhìn qua, sau đó bước sang một bên, vuốt tà váy ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Ngươi chuẩn bị cướp đồ sao?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không phủ nhận, cầm lấy mật tín bóp nát: “Người của Hãm Âm sơn đã sắp xếp xong xuôi chưa?”
Quản Phương Nghi đáp: “Lão Bát đã vào vị trí của mình, chỉ chờ tin bên này.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Anh vương còn không chịu gặp ta sao?”
Quản Phương Nghi nói: “Không chịu. Ta không hiểu tại sao ngươi cứ cắn lấy hắn ta không buông vậy. Có phải ngươi có quan hệ với Ngọc vương sao? Trực tiếp tìm Ngọc vương là được rồi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Người hiểu rõ đối thủ nhất chính là đối thủ của đối thủ. Ngọc vương phi vừa mới đến gặp ta, Kim vương đã tìm đến cửa, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ mọi cử động của Ngọc vương đều dễ dàng khiến Kim vương chú ý. Mấy loại chuyện không chịu nổi gió thổi cỏ lay này, ta không thể mạo hiểm.”
Quản Phương Nghi thở dài: “Trong số đám con trai của Hạo Vân Đồ, vai trò của Anh vương là thấp nhất. Có việc thì làm, không có thì cũng ít khi lộ diện. Từ trước đến nay, hắn ta không hề tham gia mấy chuyện thất loạn bát tao. Ngươi tìm ai không tìm, tại sao cứ phải tìm hắn ta?”
“Bởi vì hắn ta khiêm tốn!” Ngưu Hữu Đạo đứng lên, quay người bước về phía thư phòng.
Quản Phương Nghi không hiểu, vội đứng dậy đi theo: “Khiêm tốn cũng có chỗ tốt của khiêm tốn, nhưng hắn ta không muốn chọc vào bất cứ phiền phức nào bên ngoài mà triều đình giao phó. Ngươi tìm hắn ta cũng vô dụng thôi.”
“Khiêm tốn cũng có mấy loại. Năng lực có hạn, vô năng, bất đắc dĩ đành phải khiêm tốn; thời cơ chưa đến, xem xét thời thế, bo bo giữ mình mà khiêm tốn; phiền chán đúng sai, không thích lục đục, vì thế mới khiêm tốn.” Ngưu Hữu Đạo vừa đi vừa liệt kê một loạt lý do, sau đó hỏi: “Ngươi cảm thấy vị Anh vương này vô năng đến mức cần phải khiêm tốn? Nếu hắn ta vô năng, tại sao triều đình lại giao việc cho hắn ta làm, không sợ hắn ta phá hỏng sao? Theo lời ngươi nói, trước giờ chưa từng nghe nói hắn ta làm việc gì quá tốt hay quá tệ, ngươi cho rằng duy trì sự cân bằng như vậy dễ lắm à?”
Quản Phương Nghi hiểu ý của hắn: “Ngươi nói Anh vương đang giả vờ khiêm tốn, tại sao ngươi lại biết hắn ta không phải khiêm tốn thật?”
Ngưu Hữu Đạo dứt khoát nói: “Trong hoàng thất, ta không tin một vị Hoàng tử nào lại quá kín đáo, không lộ ra dã tâm đối với hoàng vị. Ta càng tin hắn ta đang trong quá trình phán đoán tình huống, chờ đợi thời cơ. Có đôi khi, không đấu tranh cũng là một loại đấu tranh.”
Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, chợt nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Tuổi của ngươi còn trẻ, ngươi học mấy đạo lý quỷ quyệt đó ở đâu vậy? Cho dù ngươi có lý, hắn ta không gặp ngươi, chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn ta.”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Mục tiêu đã có động tĩnh, bọn họ đã bắt đầu hành động, ta không thể tốn thời gian cho vị Anh vương đó mãi. Ta nhất định phải gặp mặt nói chuyện với hắn ta. Ngươi hãy giúp ta đưa phong thư này cho hắn ta.” Vừa nói, hắn vừa bước vào thư phòng của Quản Phương Nghi.
Tích thủy mài mực, Quản Phương Nghi tự mình mài mực cho hắn, cũng muốn xem hắn định viết cái gì.
Đứng bên bàn sách, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt im lặng. Sau khi mở mắt ra, hắn nâng bút chấm mực, sau đó viết một mạch xuống tờ giấy: “Giang sơn như thử đa kiều, dẫn đến vô số anh hùng phải khom lưng, sao có thể để bọn chuột nhắt đánh cắp được? Được làm vua thua làm giặc, được hay không được chỉ trong một suy nghĩ!”
“Giang sơn như thử đa kiều, dẫn đến vô số anh hùng phải khom lưng! Giang sơn như thử đa kiều…” Quản Phương Nghi đứng bên cạnh cứ lặp đi lặp lại câu này, có chút ngây ra, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt Ngưu Hữu Đạo đang viết, ánh mắt hơi phức tạp.
Ngưu Hữu Đạo cầm tờ giấy thổi khô, sau đó đưa cho bà ta.
Quản Phương Nghi cầm lấy nhìn qua, sau đó hỏi: “Ngươi viết mấy chữ này, ngươi chắc hắn ta sẽ gặp ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cứ thử một chút xem sao.”
Quản Phương Nghi nói: “Nếu hắn ta vẫn không gặp thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Trong kinh thành này, ta dám động hắn ta, hắn ta không dám động ta. Ta sẽ mang phiền phức đến cho hắn ta ngay.”
Hai người bước ra khỏi thư phòng, vừa lúc gặp Hứa lão lục bước đến.
“Đại tỷ, Đạo gia!” Hứa lão lục khom người chào hỏi, xưng hô với Quản Phương Nghi cũng không tỵ húy Ngưu Hữu Đạo, mà xưng hô với Ngưu Hữu Đạo cũng đã có sự thay đổi. Từ cái lần bắt gian tại giường kia, xưng hô của người trong Phù Phương Viên đối với Ngưu Hữu Đạo cũng không còn giống như trước.
“Có việc gì sao?” Quản Phương Nghi hỏi một câu.
Hứa lão lục đáp: “Có một đám người của Thiên Ngọc môn đang đứng bên ngoài. Một người tên Phong Ân Thái tự xưng là huynh đệ kết bái với Đạo gia, muốn gặp Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Xem ra ông ta vẫn còn sống trở về!”
“Huynh đệ kết bái của ngươi đúng là nhiều.” Quản Phương Nghi cười giễu.
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Nhiều huynh đệ kết bái thì nhiều con đường mà.”
Quản Phương Nghi lại giễu cợt: “Đúng vậy, ngay cả đàn bà của huynh đệ kết bái mà ngươi cũng còn ngủ được, tất nhiên là ước huynh đệ nhiều rồi.”
Phụt! Hứa lão lục vội nén cười.
Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ vô tội: “Ta nói ngươi nhàm chán cũng phải, ta đã ngủ đâu?”
Quản Phương Nghi khoát tay nói với Hứa lão lục: “Để người ta vào đi!”
Không bao lâu sau, Phong Ân Thái dẫn một đám người đến.
Hai huynh đệ gặp lại, không quan tâm hay không thích thì không biết, nhưng ít nhất ngoài mặt phải tỏ ra vui vẻ, tay bắt mặt mừng.
Thấy sắc mặt Phong Ân Thái trắng bệch, đệ tử Thiên Ngọc môn cùng đi cũng bị thương, Ngưu Hữu Đạo liền hỏi: “Đại ca bị thương sao?”
Phong Ân Thái thở dài: “Chỉ là vết thương nhỏ! Chúng ta gặp phải một đám đầu óc có bệnh, đồ đã ném hết cho bọn chúng, bọn chúng sống chết cũng đuổi theo chúng ta không buông, khiến cho những người khác tưởng rằng đồ vẫn còn trong tay chúng ta, một đường truy sát. Thôi, không nói đến vấn đề này nữa.”
Ông ta khoát tay, gương mặt đắng chát.