Đọc truyện Full

Chương 536: Mang Nàng Về Nhà (2)

Hạo Vân Đồ hỏi: “Vì sao hắn lại chạy?”

Bộ Tầm đáp: “Hành vi gần đây của hắn có chút kỳ quặc. Liên quan đến thân phận Hiểu Nguyệt các của Lệnh Hồ Thu, thần đang tự hỏi việc lần này có liên quan đến Hiểu Nguyệt các hay không? Lệnh Hồ Thu là người của Hiểu Nguyệt các, ông ta ở lại bên cạnh Ngưu Hữu Đạo là có ý gì? Lệnh Hồ Thu chắc chắn đã biết một thứ gì đó, và ông ta không muốn nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo sống chết cũng không chịu mở miệng. Lão nô cân nhắc, không biết ông ta đã dùng Khổ Thần đan với Ngưu Hữu Đạo hay chưa.”

Nói đến Hiểu Nguyệt các, Hạo Vân Đồ hỏi: “Có tìm ra được kẻ giết đệ tử của tam đại phái không?”

Bộ Tầm đáp: “Vẫn như cũ mà thôi, chỉ tìm được thi thể và di vật, toàn bộ đều bị diệt khẩu, ngay cả Kim Sí đi cùng cũng chưa thả qua, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Mười lăm đệ tử thì không nói, chỉ dựa vào ba con phi cầm chết bất đắc kỳ tử, lần này tam đại phái tổn thất không nhỏ rồi.”

Trên biển đêm đầy sao, một con thuyền đang rẽ sóng hăm hở tiến về phía trước.

Quản Phương Nghi gõ cửa phòng Ngưu Hữu Đạo, sau đó bước vào. Bà ta nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng chắp tay nhìn ra biển cả đằng xa, trên giường là di thể của Hắc Mẫu Đơn.

Có mấy lời Quản Phương Nghi không biết có nên nói hay không, nhưng đã mấy ngày rồi, bà ta quyết định vẫn nên nhắc nhở một chút.

“Đạo gia!” Quản Phương Nghi lưu loát gọi một câu. Bà ta ít khi nào gọi hắn là Đạo gia một cách nghiêm túc.

Ngưu Hữu Đạo cũng không quay đầu lại: “Chuyện gì, nói đi!”

Nhìn di thể của Hắc Mẫu Đơn đằng trước, Quản Phương Nghi thở dài: “Ta nói ngươi nghe này, ta biết chuyện của Mẫu Đơn cô nương khiến ngươi rất khó chịu…”

Ngưu Hữu Đạo cắt ngang: “Ta khó chịu cái gì?”

Quản Phương Nghi hỏi lại: “Ngươi không khó chịu sao? Con người đều có thất tình lục dục, đều có giận có buồn, cho dù ngươi nói ngươi khổ sở, cũng không ai cười ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Giang hồ tẩu mã gió cũng tốt, mưa cũng được, chuyện sinh ly tử biệt thấy đã nhiều, sớm đã thành thói quen. Ta cũng không phải là không vượt qua được, có khổ sở cũng không có ý nghĩa. Nếu như nhất định phải khổ sở, có lẽ là lúc ta gặp nạn và chết đi.”

“Được, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa. Chỉ là, đường đến quận Thanh Sơn vẫn còn rất xa, không biết sẽ phải ở trên biển bao lâu, cứ để Mẫu Đơn cô nương ở đây cũng không phải là biện pháp.”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Trước khi Mẫu Đơn cô nương lâm chung cũng đã nói, được tung bay trên biển cũng rất tốt, nàng ấy rất thích. Có phải ngươi nên cân nhắc, thỏa mãn tâm nguyện của nàng ấy hay không. Xem biển cả như điểm đến cuối cùng cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”

Bà ta nói lời này tương đối uyển chuyển, nhưng thật ra là đang nhắc khéo Ngưu Hữu Đạo mai táng Hắc Mẫu Đơn xuống biển. Có một số việc phải đối mặt với hiện thực. Khoảng cách xa như vậy, thi thể sẽ bị thối rữa, đến lúc đó sẽ buồn nôn như thế nào, nhưng nói trắng ra thì không tiện cho lắm.

Ngưu Hữu Đạo quay người lại, bước đến trước giường, nhìn chăm chú vào gương mặt an tĩnh của Hắc Mẫu Đơn, bình thản nói: “Ngươi sai rồi, nàng không thích tung bay trên biển. Cả đời này nàng ấy đã bay quá nhiều rồi. Sau khi theo ta, vất vả lắm mới có ngôi nhà đặt chân, quận Thanh Sơn chính là nhà của nàng. Khi còn sống đã tung bay, tại sao sau khi chết rồi lại còn bắt nàng ấy tung bay nữa. Ta muốn đem nàng về nhà, ai cũng đừng cản ta, có muốn cản cũng cản không được. Ta muốn dẫn nàng về nhà, mang nàng về nhà!”

Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, cắn môi. Đối phương đã nói như vậy, bà ta không thể nói gì được nữa, một chữ cũng không nói ra được.

Cuối cùng, bà ta đành im lặng rời đi.

Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống bên giường, một bàn tay nhẹ ấn vào ngực Hắc Mẫu Đơn, thi triển Càn Khôn quyết. Gương mặt Hắc Mẫu Đơn vốn đang có một tầng sương lạnh, bây giờ lại duy trì gương mặt an tường như lúc mới ra đi.

Bước ra khỏi căn phòng nhỏ trên thuyền, Ngưu Hữu Đạo chào Công Tôn Bố một câu, sau đó bước lên đầu thuyền. Hắn nhìn thấy dưới bầu trời đầy sao, Quản Phương Nghi đang cuộn tròn chân, nửa dựa nửa ngồi, một mình nhìn ngắm tinh hải vô biên vô tận, ngắm đến xuất thần, tà váy cứ bay bồng bềnh trong gió.

Ngưu Hữu Đạo không nghĩ bà ta lại ngồi ở đây.

Nghe được động tĩnh, Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn, đột nhiên hỏi một câu: “Nhà của ta ở đâu?”

Ngưu Hữu Đạo cũng không trả lời câu hỏi này, hắn hỏi Công Tôn Bố: “Có tra rõ thân phận của những người trên đội tàu kia không? Có phải là người của Hiểu Nguyệt các?”

Công Tôn Bố đáp: “Không ai thừa nhận mình là người của Hiểu Nguyệt các, nhưng thân phận, bối cảnh của bọn họ đều rất phức tạp. Dám tổ chức một đám người bối cảnh phức tạp làm việc này, không loại trừ Hiểu Nguyệt các muốn che giấu thân phận.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không chịu nói cũng đừng lãng phí thời gian với mấy con tôm này, giữ lại cũng chỉ phí đồ ăn. Truyền lệnh cho các đội tàu, chém hết toàn bộ!”

“Sao?” Công Tôn Bố khẽ giật mình: “Giết sạch hết ba trăm người sao? Có cần lưu lại một số để cẩn thận kiểm tra lại không? Nói không chừng còn có thể tra ra được cái gì đó.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu thật sự là người của Hiểu Nguyệt các, bọn họ ở đây đã nhiều năm mà không bị bại lộ, tất nhiên sẽ có biện pháp đề phòng. Bây giờ chúng ta không nên có động tác nào cả. Chờ đến khi bọn họ phát hiện đội tàu bị cướp, những người bị đẩy lên tuyến đầu này cũng sẽ bị giế.t chết, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Cứ gi.ết chết hết đi, xem như đưa tiễn Hắc Mẫu Đơn.”

Một câu cuối cùng khiến Công Tôn Bố không chần chừ nữa, chắp tay nói: “Rõ!”

Ngưu Hữu Đạo lại bồi thêm một câu: “Đừng để thi thể bị bại lộ trên biển, toàn bộ chặt thành từng khúc cho cá ăn. Bảo Đoạn Hổ đến gặp ta!”

Ba trăm người toàn bộ bị chặt thành từng khúc? Khóe miệng Quản Phương Nghi rút lại, quay đầu nhìn hắn.

“Rõ!” Công Tôn Bố lại đáp.

Không bao lâu sau, Đoạn Hổ đến. Mấy ngày nay, tâm trạng của gã rất tệ.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đoạn Hổ, tuy nói người chết như đèn hết bấc, nhưng thế gian khó tránh khỏi lưu lại tiếc nuối. Có chút thị phi cần phải chấm dứt. Khi nàng ấy còn sống, nàng ấy không muốn nói ra một số chuyện thương tâm, và ta cũng không hỏi nhiều. Chồng trước của nàng ấy đã bỏ nàng ấy mà đi hưởng phúc khác. Còn nữa, Hắc Mẫu Đơn đã từng nói với ta một việc, nói nàng ấy đã từng biến thành món đồ chơi cho một người đàn ông nào đó, từng phải chịu sự thiệt thòi quá lớn, thiếu chút nữa bỏ mạng. Việc này chắc ngươi cũng biết. Nói cho ta biết, hai người kia là ai, ở đâu?”

Đoạn Hổ đang cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng sừng sững đứng ở đầu thuyền, đối mặt với tinh không.

Trong màn đêm, con thuyền vẫn trôi một cách tự do, không hề đốt đèn.

Rèm châu nửa cuốn lên, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy Tần Miên đang ngồi trước cửa sổ, tay bưng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm.

Hồ nước gợn sóng, một người nhảy lên thuyền, tiến vào căn phòng nhỏ bên trên, nhẹ nhàng ngồi đối diện với Tần Miên, là Ngụy Trừ.

Tân Miên cầm bình trà rót cho ông ta một chén trà.

Ngụy Trừ cảm ơn.

Tần Miên hỏi: “Kim vương, Ngọc vương đã nói chuyện xong hết chưa?”

“Đã nói chuyện rõ ràng.” Ngụy Trừ gật đầu, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: “Ta không rõ ta tốt ở chỗ nào, đem ta đổi như vậy có hợp không?”

Tần Miên giải thích: “Đổi ngươi tất có nguyên nhân. Lần này, Các chủ tự mình điểm tên của ngươi, muốn điều ngươi đến bên cạnh ngài ấy. Ta đoán, Các chủ muốn có động tác với bên này. Ngài ấy cần người biết quyết đoán như ngươi.”

Ngụy Trừ kinh ngạc hỏi: “Điều ta đến bên cạnh Các chủ?”

Tần Miên gật đầu: “Sau này ngươi chính là người bên cạnh Các chủ. Ngươi và ta tương giao nhiều năm, ta tự thấy mấy năm qua không làm gì có lỗi với Ngụy huynh ngươi, mong rằng sau này Ngụy huynh ở bên cạnh nói tốt cho ta nhiều hơn với Các chủ.”

“Ngươi nói quá lời rồi, quá lời rồi.” Ngụy Trừ lập tức khiêm tốn, gương mặt không che giấu được sự hưng phấn, nhưng rồi lại lộ ra thần sắc khó xử, bưng chén trà lên nhấp mấy ngụm, hỏi: “Hành động này có tổn hại đến em gái của ta và Ngọc vương không?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full