Thiệu Đăng Vân thuận tay cầm lên gậy đặt bên cạnh chỉ vào bản đồ, giảng giải việc điều động người ngựa của Thương Triêu Tông, sau cùng tổng kết: “Việc điều động người ngựa của Thương Triêu Tông không tầm thường, rõ ràng là cắt nhỏ tách rời khống chế người của Thương Triêu Tông, bản thân hắn sẽ không làm điều đó. Chắc Thiên Ngọc môn muốn qua sông đoạn cầu, Thiên Ngọc môn đã không chấp nhận được Thương Triêu Tông thì sao có thể tha cho Mông soái?”
Thiệu Bình Ba nghe hiểu, y nhìn bản đồ một lúc sau nhanh chóng đoán ra ý đồ của Thiên Ngọc môn. Thiệu Bình Ba mừng rỡ rồi lại cau mày suy tư.
Lát sau Thiệu Bình Ba chậm rãi lắc đầu nói: “E rằng Thiên Ngọc môn sẽ không vừa ý.
Thiệu Đăng Vân khẽ ừ, lão biết năng lực của nhi tử mình, nhi tử đã nói Thiên Ngọc môn sẽ không được như ý muốn thì chắc chắn có lý do.
Thiệu Đăng Vân nhìn sang, hỏi: “Ngươi có ý kiến gì?”
Thiệu Bình Ba nói: “Người khác thế nào thì nhi không biết nhưng rất hiểu về Ngưu Hữu Đạo, trừ phi Thiên Ngọc môn khống chế hắn trước, nhưng nhi nghĩ không thể nào. Thiên Ngọc môn khó mà bắt Ngưu Hữu Đạo, nếu làm được đã sớm xuống tay chứ không chờ tới bây giờ. Nhìn như Thiên Ngọc môn thế lớn nhưng thật ra luôn bị Ngưu Hữu Đạo lợi dụng che chở an toàn cho chính hắn. Đám người Thiên Ngọc môn đánh giết thì còn được chứ đầu óc, thủ đoạn không chơi lại Ngưu Hữu Đạo. Nhi không tin Ngưu Hữu Đạo dễ dàng gục ngã trong tay đối thủ luôn bị hắn đề phòng cảnh giác.”
Thiệu Đăng Vân nói: “Cục diện lớn như vậy làm sao một Ngưu Hữu Đạo tầm thường có thể lật ngược được?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu nói: “Phụ thân xem thường hắn quá rồi. Nhi không biết Ngưu Hữu Đạo sẽ lật ngược bàn cờ thế nào nhưng việc làm của Thiên Ngọc môn đã xúc phạm nặng đến ích lợi của hắn. Hiện giờ Thương Triêu Tông là trung tâm ích lợi của Ngưu Hữu Đạo, thế lực của Thương Triêu Tông tan rã thì Ngưu Hữu Đạo kinh doanh bên kia mấy năm nay đều thành bọt nước, hắn sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, chắc chắn ra tay can thiệp. Phụ thân chờ xem đi, nhi tuyệt đối không tin Ngưu Hữu Đạo gục trong tay Thiên Ngọc môn, hắn không rơi vào tay Thiên Ngọc môn tức là đã phòng bị từ lâu…”
Thiệu Bình Ba bỗng tạm dừng, mắt hấp háy nhìn bản đồ, lẩm bẩm: “Đã phòng bị thì sao có thể ngồi xem chuyện xảy ra, tại sao không nhúng tay vào từ trước mà chờ đến kết thúc khó gỡ? Hắn không phải loại người ngồi chờ chết…”
Chợt khóe môi Thiệu Bình Ba co giật, rít qua kẽ răng: “Rất có thể hàng này cố ý dung túng lợi dụng lực lượng của Thiên Ngọc môn giúp Thương Triêu Tông cướp Nam châu! Thắng bại chưa định, chắc hẳn đám ngu Thiên Ngọc môn đang rất vui, khụ khụ…
khụ khụ…”
Hoàng cung Yến quốc. Trong một tòa cung đình hậu cung, mành mỏng rũ xuống, mành màu trắng mang ý nghĩa hiếu tang.
Chu Thanh Chu quý phi ngồi bên cửa sổ xinh đẹp động lòng người, nhưng mắt đã sưng đỏ vì khóc.
Lúc biết tin phụ thân đánh thau là Thiệu Liễu Nhi biết Chu gia gặp rắc rối, tội lớn như vậy chụp mũ xuống làm sao nàng có thể yên ổn làm quý phi trong cung? Dù không bị liên lụy chịu chết cũng sẽ bị biếm vào lãnh cung.
Ai ngờ phụ thân dùng ‘đánh thua tự tẫn’ giữ gìn tiếng trung thành, bảo vệ nguyên Chu gia, bảo vệ quý phi nương nương như nàng. Chu Thanh không cách nào tưởng tượng khi tự tẫn phụ thân cần can đảm lớn cỡ nào, con kiến còn muốn sống trộm!
Đình viện nơi ở của Chu Thanh bỗng chốc hiu quạnh, ngày thường cái gọi là tỷ muội biết phụ thân của nàng là đại thần thân tín của hoàng đế, biết nhà mẹ đẻ của nàng là chỗ dựa cứng rắn thì họ tới lui như thoi đưa, còn bây giờ ai nấy trốn xa. Ưu đãi từng có thoáng như ảo mộng trong khoảnh khắc biến mất.
Trong tông miếu, có trăm ngàn ngọn đèn đốt sáng trưng. Bài vị tổ tiên Thương thị xếp sna sát, linh vị của hoàng đế khai quốc Võ triều Thương Tụng đặt chỗ cao nhất trong hàng bài vị tông miếu hoàng thất Yến quốc, cũng là dễ thấy nhất.
Dưới linh vị. Thương Kiến Hùng mặc áo trắng tinh quỳ trong ánh nến sáng tỏ, biểu tình xấu hổ ngước nhìn các bài vị tổ tiên, mắt ngấn lệ lẩm bẩm xin tội cầu nguyện. Thương Kiến Hùng lại làm mất một mảnh đất nước!
Ngoài điện, tổng quản đại nội Điền Vũ, Trung Xa Phủ Lệnh Ca Miểu Thủy bước tới.
Một thái giám đứng ở cửa đi nhanh vào, lặng lẽ tới gần Thương Kiến Hùng đang quỳ.
Thái giám quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, tổng quản đến, nói Nam châu quả nhiên có biến nên đến xin ý chỉ của bệ hạ.”
Thương Kiến Hùng đang sám hối mí mắt co giật, khuôn mặt sáng mừng niềm mong chờ. Thương Kiến Hùng nhanh chóng dập đầu hướng bài vị liệt tổ liệt tông phía đối diện ba cái, hai tay giũ ống tay áo đứng bật dậy, xoay người sải bước ra tông miếu.
Điền Vũ, Ca Miểu Thủy chờ trước cửa cùng hành lễ: “Bệ hạ!”
Thương Kiến Hùng không kiên nhẫn phất tay ra hiệu đừng đa lễ, nhìn Điền Vũ chằm chằm, hỏi: “Xác nhận Nam châu có biến?”
Điền Vũ cung kính nói: “Mấy hôm trước nhận được tin, đã sai người xác nhận nhiều lần. Thương Triêu Tông đúng là đã bị khống chế, người ngựa dưới tay bị tách rời. Đúng như Ngưu Hữu Đạo nói, ý đồ của Thiên Ngọc môn đã rõ ràng, muốn áp chế Thương Triêu Tông nâng đỡ Phượng Lăng Ba, việc này chắc chắn không sai.”
Lúc trước Ca Miểu Thủy, Chu quý phi mang tin tức bên Ngưu Hữu Đạo về triều đình luôn lo có trá, giờ nhận tình huống biến cố bên Nam châu vẫn chưa tin được, lặp đi lặp lại xác nhận rồi mới dám báo lên.
Thương Kiến Hùng ngửa đầu cuồng cười, cười sảng khoái: “Ha ha ha ha ha ha!”
Thương Kiến Hùng chỉ hư không xa xăm, dựng đứng chân mày trợn to mắt quát: “Thương Triêu Tông! Làm tử tôn của Thương thị nhưng hủy cơ nghiệp tổ tông, bày bao nhiêu chuyện cuối cùng làm gả y cho người! Đáng buồn đáng hận, ông trời cũng không chứa ngươi, đây là kết cục của ngươi!”
Thương Kiến Hùng mắng chửi trút giận vào không khí xong đi loanh quanh trước cửa tông miếu.
Một lúc lâu sau Thương Kiến Hùng ngừng bước trước Ca Miểu Thủy, Điền Vũ, do dự hỏi: “Ngưu Hữu Đạo là người của nghịch tử kia nhưng tại sao bày kế cho quả nhân? Nghĩ sao cũng thấy vớ vẩn.”
Điền Vũ nói: “Không khó hiểu, việc đã đến nước này Ngưu Hữu Đạo không cứu vãn gì được. Thiên Ngọc môn làm hỏng chuyện tốt của Ngưu Hữu Đạo, xong chuyện chưa chắc sẽ bỏ qua cho hắn, nếu hắn có cơ hội trả thù thì sẽ không để Thiên Ngọc môn yên.
Ca Miểu Thủy chắp tay nói: “Xin bệ hạ thử nghĩ Thiên Ngọc môn nâng đỡ Phượng Lăng Ba, mà triều đình thì phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu, Phượng Lăng Ba ngồi trên ghế danh không chính ngôn không thuận. Quan trọng là trong Nam châu còn có một, hai chục vạn người ngựa chính quy của Thương Triêu Tông, hạ ý chỉ này sẽ gợi lên mâu thuẫn. Hai bên có mâu thuẫn thì triều đình âm thầm gây xích mích để mở rộng gay gắt hơn, chờ nội loạn nổi lên là cơ hội cực tốt cho triều đình một hơi thu phục Nam châu vào túi. Mặc dù là Ngưu Hữu Đạo ra mưu kế nhưng phải thừa nhận đây đúng là cách tốt. Tệ nhất cũng khiến Nam châu không yên bình, làm Thiên Ngọc môn khó chịu.”
Trăng thanh gió mát, vách núi, bươm trăng lấp lánh đậu trên ngọn cây.
Có hai người ngồi đối diện sau bàn đá đặt dưới cây. Ngưu Hữu Đạo và Tiêu Thiên Chấn đánh cờ dưới trắng, phía xa là ngân hà rực rỡ.
Tiêu Thiên Chấn đặt một con cờ rồi lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì với ta?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Ta nói rồi, sẽ không làm gì công tử. Ở lâu trong châu phủ phồn hoa, ngẫu nhiên ở trong núi giải sầu, có núi cao nước chảy, trăng thanh gió mát làm bạn, công tử không cảm thấy đây là chuyện nhã sao?
Tiêu Thiên Chấn nói: “Một người bị bắt trói tới sợ là không có nhã hứng thưởng thức cao nhã của Đạo gia. Ta từng biểu minh buồn rầu với Viên Cương, chắc hẳn Viên Cương đã thuật lại với Đạo gia?”
Nghe người nơi này đều xưng hô Ngưu Hữu Đạo là Đạo gia nên Tiêu Thiên Chấn khách khí gọi theo.
Ngưu Hữu Đạo đặt một quân cờ lên bàn, thu tay về nói: “Nói.”
Tiêu Thiên Chấn nhìn chăm chú phản ứng của Ngưu Hữu Đạo: “Không biết ý của Đạo gia thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo cười cười: “Ta không thể tự làm chủ việc này.”
Tiêu Thiên Chấn lắc đầu nói: “Sức ảnh hưởng của Đạo gia đối với Thương Triêu Tông còn cần ta nói nhều sao?”