Trong rừng núi, một đôi mắt âm trầm đang nhìn sang bên này.
Triều Thăng Hoài trốn trong rừng chú ý đám người Đại Thiền Sơn rời đi, y vẫn luôn lặng lẽ theo dõi.
Vì Ngưu Hữu Đạo muốn ngăn cản thu lại sổ sách, không nói tới việc liên quan tới bốn trăm vạn kim tệ, quan trọng hơn là muốn xác nhận một chút xem Ngưu Hữu Đạo có phải đang lừa gạt mình, nếu thật sự đang lừa gạt, y sẽ có chuẩn bị khác.
Kết quả tận mắt nhìn thấy bên cạnh Ngưu Hữu Đạo xuất hiện người, hơn nữa còn đi ngăn cản người của Đại Thiền Sơn.
Mặc dù khoảng cách hơi xa, không biết đã làm cách nào để ngăn lại, nhưng vẫn thật sự thấy rõ ràng đám người Hoàng Liệt Đại Thiền Sơn sắp rời khỏi Vạn Thú môn đi về lại, dường như đang đi về hướng viện tử nơi Ngưu Hữu Đạo đang ở kia.
Thấy được tình cảnh này, Triều Thăng Hoài nghi ngờ chớp mắt, thầm nói, “Ngưu Hữu Đạo thật đúng là dám cản lại thu sổ sách sao?”
…
Trong đại điện chính cung, Cừu Sơn đã vội về trước, báo cáo tình huống bất ngờ cho Tây Hải Đường biết.
Tây Hải Đường dạo bước suy tính, cau mày cất tiếng hỏi, “Có ý gì?”
Cừu Sơn: “Không biết, nhìn không ra mánh khóe gì, nhưng rõ ràng thật sự có chuyện gì đó đã khiến Hoàng Liệt coi trọng, cũng không biết những người kia giở trò quỷ gì.”
“Những người này… Đúng rồi!” Nói đến những người này, Tây Hải Đường phải cảm thán, “Những kẻ đánh đánh giết giết đoạt địa bàn này làm việc gì cũng không từ thủ đoạn, động một chút là thương vong diệt môn, toàn là đám không chết không ngừng.”
Cừu Sơn: “Cũng có thể hiểu được. Môn phái cần phát triển, đệ tử nội môn cần tài nguyên tu luyện, những thứ này đều cần tài lực, mà lại không có tài lộ cố định, cũng chỉ có thể đoạt địa bàn thôi. Địa bàn có rồi thì lời nói có trọng lượng hơn, tài lộ sẽ có, chưa nói tới thuế má nộp từ dưới lên, những đại gia đình có chuyện công bằng hiếu kính tích lũy được cũng không ít, tính toán ra đối với những môn phái kia mà nói có ai không muốn kia chứ?”
“Quan trọng là những người này hiện giờ đều đang gây sức ép cho Vạn Thú môn ta, không đối phó được mà! Một Huyễn Giới Điệp Mộng cũng bị náo loạn lên rồi.” Tây Hải Đường lắc đầu.
Y nói không chỉ Ngưu Hữu Đạo, trong mắt y Ngưu Hữu Đạo chỉ chơi nhỏ đánh nhỏ, chính thức khiến y lo lắng chính là những đại môn phái kia, mặt ngoài nhìn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lại lén ngươi tới phân cao thấp chỗ ta, không có mấy ai là kẻ chân thật cả.
Bên này nhận được tin tức, vì đây là nơi giao thủ, nơi nào có môn phái đổ máu thì cái chết cũng sẽ tính bằng đơn vị hàng nghìn tu sĩ.
Vạn Thú môn không phải không muốn tiếp đãi những kẻ này, với tài lực của Vạn Thú môn tiếp đãi cũng không tiêu hao gì, mấu chốt là sợ nếu không để ý sẽ bị cuốn vào.
Cừu Sơn thở ra một ngụm khí nói: “Những người này đuổi lại không tiện đuổi, chỉ có thể nhịn thêm chút nữa, bản thân chúng ta cẩn thận một chút là được. Huống chi chuyện của Huyễn Giới đã hấp dẫn sự chú ý của mấy vị kia, hiện giờ không ai dám táo bạo quá mức nữa. Bản thân những người này cũng có chuyện của mình, không thể cứ mãi ở đây không chịu đi được.”
…
“Hoàng Chưởng môn…”
Đám người Hoàng Liệt lách mình đi tới liên tiếp đáp xuống viện, trực tiếp phá cửa, Viên Cương canh giữ ở bên ngoài vừa mở miệng liền bị Hoàng Liệt đẩy sang bên, cả đám người lấy Hoàng Liệt dẫn đầu trực tiếp xông vào viện tử.
Trong đình, Ngưu Hữu Đạo như người không có việc gì đang cùng đánh cờ đùa giỡn với Quản Phương Nghi, nói không ít những lời khó chịu.
Động tĩnh tới, ngón tay nhỏ nhắn của Quản Phương Nghi nắm sợi dây ngẩng đầu nhìn lên.
Ngưu Hữu Đạo cũng ngẩng đầu lại nhìn, trên gương mặt nở nụ cười, đứng dậy, Hoàng Liệt đã trực tiếp tiến vào.
“Hoàng Chưởng môn là khách quý, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?” Ngưu Hữu Đạo khách khí chắp tay.
Hoàng Liệt nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi, ánh mắt lộ ra sát khí để Quản Phương Nghi không được ở đây nghe.
Ngưu Hữu Đạo lập tức phất tay, ra dấu cho Quản Phương Nghi nhường chỗ, “Xem ra Hoàng Chưởng môn muốn đánh cờ với ta rồi, dâng trà!”
Quản Phương Nghi nhường chỗ, lấy từ trong bếp bùn nhỏ bên cạnh dâng lên một ấm trà đun sôi châm trà rót nước.
Hoàng Liệt trực tiếp ngồi xuống vươn tay gẩy một cái, bàn cờ gồm cả quân cờ rơi vãi đầy mặt đất, đánh cờ cái rắm!
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ngồi lại, nhìn Hoàng Liệt chằm chằm nở nụ cười, còn cười rất vui vẻ, có thể thấy được vị chưởng môn đối diện này đã không còn bình tĩnh, đến cả phong độ tối thiểu cũng không thèm nữa rồi, đây là chuyện tốt, nói rõ y đã thật sự bị dẫm đúng chân đau rồi.
“Ngoại trừ trưởng lão ra, những người khác đứng chờ bên ngoài.” Hoàng Liệt nghiêng đầu phân phó một tiếng, lại liếc nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, “Bảo những kẻ không liên quan cút!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhìn thấy phần lớn người Đại Thiền Sơn đã lui ra ngoài liền cười nói: “Lão Lục, ngươi đành chịu thiệt một chút ra bên ngoài giúp tiếp đón mấy vị khách một chút.”
Không đuổi Viên Cương và Quản Phương Nghi đi.
Hứa Lão Lục thật ra muốn ở lại để nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn khẽ gật đầu lui xuống.
Một chén trà đặt trước mặt Hoàng Liệt, Quản Phương Nghi thối lui tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thật thích nhìn bộ dạng so năng lực mạnh yếu, thoải mái giải quyết vấn đề khó khăn khi đối diện với người khác.
Giống như bộ dạng bà trước kia khi đối diện với Ngưu Hữu Đạo vậy, bà ta đang mong đợi Ngưu Hữu Đạo càng thể hiện bản Xem ảnh 1 lĩnh thì bà ta càng sống vượng.
Uống trà cái rắm! Hoàng Liệt lấy bức thư ra ném lên bàn hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo cầm vật trên bàn vào trong tay, rút thư ra nhìn, lại không nhịn được cười.
Hắn đương nhiên hiểu rõ bức thư này là sao, may mắn đã ghi nhớ bức thư này, nếu không sự việc sẽ càng rắc rối hơn, hiện giờ đích thực đã bớt việc hơn nhiều rồi.
“Hoàng Chưởng môn nói cái này?” Ngưu Hữu Đạo ném thư trở lại, “Thật ra cũng không có gì, ta cũng có mấy người quen bên nước Hàn, ngày nào đó có người bỗng nhiên gặp một hán tử say rượu trên đường, nhặt được một bức thư, sau khi xem qua cảm thấy thư này có thể hữu dụng với ta nên mới gửi tới cho ta. Ta cảm thấy thư này cũng hữu dụng đối với Hoàng Chưởng môn, được biết Hoàng Chưởng môn muốn rời đi, không dám chậm trễ, mau chóng đưa qua cho Hoàng Chưởng môn, không ngờ phải để đích thân Hoàng Chưởng môn tới đây, thật sự có lỗi!”
Người bên Đại Thiền Sơn thật sự nhịn không được, Hoàng Thông liền tiến lên một bước vươn tay cầm bức thư qua nhìn, vừa đọc xong sắc mặt cũng lập tức thay đổi, đồng tử bỗng nhiên co rụt nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, có chút hận đến nghiến răng.
Trưởng lão bên cạnh cũng tóm lấy thư tới tay đọc, sắc mặt cả đám người lập tức thay đổi rõ ràng.
Quản Phương Nghi thật ra cũng muốn nhìn thử một chút xem nội dung trong thư là gì.
Hoàng Liệt đương nhiên biết đối phương đang nói hươu nói vượn, loại vật này có thể nhặt được mới là lạ, vừa vặn có thể bị kẻ thù như Thiệu bình Ba nhặt được? Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy! Y nhịn lửa giận ngập tràn trong lòng, hít sâu một hơi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo bưng trà chậm rãi phẩm: “Ta thật ra thầm nghĩ đánh cờ, uống chút trà, nhàn hạ sống qua ngày tốt biết bao, cái gì cũng không cần làm. Ngược lại Đại Thiền Sơn bên kia làm không ít chuyện, đúng rồi, đàm phán với sáu đại môn phái thuận lợi chứ?”
Hoàng Liệt nghe vậy liền nổi giận, người ta hiển nhiên sau khi đọc thư mới biết bên này đang đàm phán với sáu đại môn phái, trong lòng không khỏi điên cuồng mắng Thiệu Bình Ba là ngu xuẩn, thứ đồ vật quan trọng như vậy mà ngươi lại có thể để rơi vào trong tay đối thủ, còn không biết xấu hổ nói là bí mật đưa ra ngoài.
Y càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nếu không y thật sự không nghĩ ra với chỉ số thông minh của Thiệu Bình Ba sao có thể làm ra chuyện thất sách như vậy được?
Hoàng Liệt nghiêm mặt nói: “Uy hiếp ta?”
Ngưu Hữu Đạo buông cốc trà, “Đã sớm nhắc nhở, Vạn Thú môn này là đầm rồng hang hổ, đến dễ dàng, muốn đi lại khó, nhưng Hoàng Chưởng môn không xem ra gì, còn đùa giỡn sáu đại môn phái kia như đứa ngốc, chơi đùa quá lâu sẽ không tốt, tính tình sáu đại môn phái cũng không quá tốt đâu.” Hai vai hắn nhún một cái tỏ vẻ ta chỉ có ý nhắc nhở lần nữa mà thôi.