Trên trời nhìn ra xe, sự hùng vĩ của đế đô khiến lòng người chấn động.
Xích Liệt điêu lao xuống, tiến vào vùng núi sâu. Hai người đàn ông trên con phi cầm chính là Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đã cải trang dung mạo. Quản Phương Nghi cũng mặc trang phục đàn ông.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vòng ngực đầy đặn của bà ta, nhấc cằm lên nói:
“Giống như ngươi vậy, người ta vừa nhìn đã biết là phụ nữ, buộc chặt ngực lại đi.”
Quản Phương Nghi tức giận nói:
“Ngươi nhìn chằm chằm như vậy, ta làm sao làm được, cởi quần áo trước mặt ngươi hay sao?”
Bà ta nhìn chung quanh, vừa ý với một khe núi, bảo:
“Chờ đấy, ta đi chỉnh trang một lúc.”
Nhìn như đàn ông, nói chuyện lại là giọng phụ nữ, đúng là lạ.
Ngưu Hữu Đạo:
“Không cần phải giấu giấu diếm diếm, lại không chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi ở đây từ từ làm đi, một mình ta đi chốc lát sẽ quay lại.”
Quản Phương Nghi ngạc nhiên nói:
“Nói thế là sao, ngươi định vứt ta một mình ở lại đây?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi không ở nơi này, ai trông vật cưỡi?”
Quản Phương Nghi mở miệng liền mắng:
“Khốn kiếp, ngươi gọi lão nương tới không phải là để giúp ngươi trông vật cưỡi chứ? Kinh thành phồn hoa đang trước mắt, ngươi lại bảo lão nương đứng trơ trọi trong rừng núi?”
“Mang theo vật cưỡi vào thành quá dễ thấy, mà không phải để ngươi trông coi vật cưỡi, là để ngươi phụ trách tiếp ứng.”
“Thối lắm, dù ngươi nói vậy, nếu ngươi đi một lượt lại một lượt, còn chẳng phải để lão nương trông coi vật cưỡi.”
“Hồng nương, dù gì ngươi cũng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mở miệng ra là phun lời thô, tục, phải nhã nhặn.”
“Bớt dùng trò này đi.”
“Trách ai được? Mùi vị trên người ngươi có thể che lấp được sao? Ngươi vừa vào thành, ai mà không biết ngươi là phụ nữ? Bình thường bảo ngươi bớt bôi nước hoa đi, ngươi không nghe!”
“Ta…”
“Không muốn ngươi với ta cùng chết thì đàng hoàng đứng ở đây đi.” Ngưu Hữu Đạo dứt lời, xoay người mà đi.
Quản Phương Nghi tức giận giậm chân, la lên:
“Chờ đã.”
Ngưu Hữu Đạo đi về hướng chân núi, không thèm quay lại. Quản Phương Nghi lắc người một cái nhào tới, cản đường hắn, dùng chân đá kiếm của hắn:
“Kiếm! Ngươi không định chống cây kiếm này vào thành chứ? Người biết ngươi có ai là không biết cái động tác chiêu bài này của ngươi? Ngươi mà vào thành như vậy, chỉ sợ vừa đi vào đã bị người ta phát hiện.”
Ngưu Hữu Đạo cúi đầu nhìn một chút, phát hiện động tác theo thói quen quả thực khó thay đổi, chậm chạp nhét kiếm lên eo:
“Không cần ngươi nhắc, rồi tự nhiên sẽ đổi.”
Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn mặt trời chiều, hỏi:
“Đã giờ này rồi, ngươi để ta chờ bao lâu?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Tối nay sẽ ra tới.”
Quản Phương Nghi hỏi:
“Tối nay là lúc nào? Trời tối, bốn cửa thành sẽ đóng kín, không có quân lệnh là sẽ không dễ mở ra. Ngươi không định xông ra khỏi thành chứ? Nếu làm cho tu sĩ thủ thành truy sát cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi cả nghĩ quá rồi. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng ứng phó không được, ta cũng không dám bước chân ra khỏi nhà.”
Quản Phương Nghi lấy một tấm Thiên Kiếm phù trong tay áo ra đưa cho:
“Mang theo.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh:
“Ngươi nên mang theo mình để phòng thân thì hơn.”
“Ta không có chuyện gì, có tình huống xảy ra, ta lập tức cưỡi Xích Liệp điêu bay đi.”
“Dù gì cũng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, gặp kẻ cướp sắc thì phiền, ngươi cứ nên chuẩn bị cho mình đi.”
“Đạo gia, rốt cuộc ngươi đến kinh thành làm gì?”
“Tới lúc nói cho ngươi thì ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Ngưu Hữu Đạo xoay người đi, vẫn không cầm Thiên Kiếm phù của bà ta.
Quản Phương Nghi lên tiếng gọi:
“Về sớm một chút, lão nương sợ tối. Đừng để lão nương đợi lâu.”
Ngưu Hữu Đạo quay lưng phất phất tay, lắc mình phi vút đi.
Ra khỏi rừng núi, đi tới bình nguyên, chạy thẳng tới ngoài thành, trong cái nhìn xem xét của thủ vệ ở cửa thành đi vào như không có chuyện gì.
Đi trên đường cái, xem người đến người đi, nhìn kinh thành phồn hoa này, không cảm giác được nước Yến đang đứng trong chiến loạn. Quán rượu quán trà náo động, tiếng ca múa lảnh lảnh lót lót khắp nơi. Mọi người nên làm gì thì làm đó, nên xa hoa đồi trụy vẫn xa hoa đồi trụy, bụng ăn không no thì vẫn phải ra đường cầu xin.
Tại một cửa hàng trang phức ở mặt đường, có tiếng hỏa kế la ó quảng cáo đủ kiểu rất hấp dẫn, nghĩ đến Quản Phương Nghi phải đợi lâu ngoài thành, liền đi vào, muốn mua chút trang sức làm quà cho bà ta, cũng để bịt kín cái miệng của người phụ nữ đó.
Nhìn hắn ăn mặc không giống người nghèo, hỏa kế lập tức mời chào, chưởng quỹ tự mình đi ra giới thiệu.
Một cây trâm vàng, Ngưu Hữu Đạo vừa ý. Chưởng quỹ lập tức khen hắn khéo chọn, sau đó dâng lên tận tay hắn.
Ngưu Hữu Đạo đánh giá tỉ mỉ, hỏi:
“Bao nhiêu tiền?”
Chưởng quỹ giơ mười ngón tay đáp:
“Mười đồng tiền vàng là được. Cả con đường này cũng không có giá rẻ như vậy đâu.”
Trâm vàng đặt trên quầy, Ngưu Hữu Đạo thò tay vào ống tay áo, rỗng tuếch, nhất thời câm nín, mới chợt nhớ ra là bình thường mình không mang theo tiền trên người bao giờ. Từ trước tới giờ thanh liêm, không nén được thầm trách Quản Phương Nghi, thấy mình một mình ra ngoài cũng không biết đưa cho ít tiền, đành hỏi chưởng quỹ:
“Có thể ghi nợ không? Sau đó trả lại gấp ba cho ông?”
Gương mặt cười của chưởng quỹ cứng đờ, nhìn hắn một lượt, thu trâm vàng về, lắc đầu nói:
“Bản điếm không ghi nợ.”
Ngưu Hữu Đạo đành phải thôi, còn nghe thấy chưởng quỹ và hỏa kế thì thầm thì thụt, nói hắn là cái gì học đòi ra vẻ.
Tuy hắn mới tới kinh thành, nhưng với người thích xem bản đồ, rất nhiều thứ đã ở trong đầu, muốn tìm đến không phải là khó…
Phủ Đại Tư đồ, một tên sai vặt chạy vào trong, đưa một chiếc tráp cho quản gia Phạm Chuyên.
Phạm Chuyên mở tráp ra xem, thấy một chiếc trâm vàng, dường như có vẻ buồn bực, phất phất tay để gã sai vặt lui ra.
Lúc này ở ngoài cửa, hộ vệ theo xe ngựa dừng lại, Cao Kiến Thành về phủ, Phạm Chuyên mau chóng đi lên nghênh tiếp.
Chủ tớ đi vào, Phạm Chuyên nhìn sắc trời đã tối, hỏi:
“Sao lão gia về muộn như vậy?”
Cao Kiến Thành buông tiếng thở dài:
“Còn có thể vì sao, một nhánh viện quân nếm mùi thất bại, bệ hạ tức giận.”
Phạm Chuyên nhìn chung quanh, thấp giọng nói:
“Lão gia, có khách quý ở thư phòng chờ ngài.”
Cao Kiến Thành có vẻ bất ngờ. Thư phòng của ông không phải nơi cho người ngoài tùy tiện ra vào, quản gia không thể không hiểu điều này, bèn hỏi:
“Ai?”
Phạm Chuyên thấp giọng nói:
“Ngưu Hữu Đạo!”
“Hắn…”
Cao Kiến Thành chợt rùng mình, dừng bước, cảm giác bất ngờ càng lớn hơn, không ngờ Ngưu Hữu Đạo còn dám tới kinh thành, lại hỏi:
“Bao nhiêu người tới?”
Phạm Chuyên:
“Chỉ mình hắn.”
Cao Kiến Thành hơi híp mắt:
“Lá gan không nhỏ, vào lúc này… e là vì chiến sự.”
Ông tán thán, sợ rằng Ngưu Hữu Đạo tìm đến mình là có chuyện phiền phức.
Nhưng cũng hết cách rồi, con trai của mình nằm trong tay người ta, mình lại lừa bịp triều đình rằng con trai của mình đã chết. Nếu chọc giận người ta, ngươi ta công khai con trai của ông ta ra, Cao gia xong rồi. Nếu thật sự có chuyện, không thể từ chối. Ông ta đành hỏi:
“Không ai nhìn thấy chứ?”
“Lão gia yên tâm, hắn dịch dung mà đến, trong phủ sắp xếp mấy người ra vào không có việc gì.” Phạm Chuyên động viên ông ta.
Cao Kiến Thành phẩy tay. Chủ tớ đi về phía thư phòng. Trên đường đi, thấy tráp trong tay Phạm Chuyên, giống như hộp quà, ông ta lại hỏi:
“Ai đưa quà tới?”
“À… không phải là có người tặng quà, là vị kia bảo lão nô mua thay.”
“Món đồ gì?”
“Một cái trâm vàng không đáng giá thôi.”
Trong mắt Phạm Chuyên, mười đồng vàng tất nhiên chẳng phải cái gì đáng tiền. Người bình thường mang quà tới đây không phải thứ có thể mua được bằng mười đồng vàng.
“Trâm vàng?”
Phạm Chuyên mở tráp cho ông ta xem một chút, quả thực là trâm vàng cho phụ nữ dùng.