Thứ sử châu Trường Trương Hổ đang nghị sự cùng các tướng lĩnh trước bản đổ quay lại nhìn, phất tay ra hiệu cho chư tướng lui ra ngoài, mới hỏi:
“Nông trưởng lão, cớ gì không vui?”
Nông Phong Đình hừ lạnh:
“Liên An Sơn đáng chết!”
Liên An Sơn một Đại thống lĩnh bên phía triều đình, tay nắm năm mươi nghìn quân đội của triều đình, trấn giữ Thiết Môn quan. Quan này hiểm yếu, dễ thủ khó công, chính là khu vực giao chiến hướng về phía khu vực quan trọng phía Tây.
Trương Hổ hỏi:
“Chẳng lẽ Thiết Môn quan thất bại?”
Nông Phong Đình lạnh lùng nói:
“Nếu thật bại cũng thôi, đằng này con chó kia không động một binh một tốt đã mở cửa đầu hàng quân Tống, thả thẳng quân Tống ra vào quan! Đại Đô đốc La Chiếu của quân Tống tuyên chỉ của triều đình nước Tống ban cho gã là An Nhạc hầu! Bên này vừa mở cổng đầu hàng, bên kia lập tức tuyên chỉ, có thể thấy tên tặc này đã tích trữ lòng phản nghịch, thông đồng với nước Tống từ lâu.”
“Hả?”
Trương Hổ nghe mà cũng giật mình.
“Gia đình của gã không phải đang làm tin ở kinh thành sao?”
Lúc bình thường, khi giao chiến với địch quốc, triều đình đều sẽ hỗ trợ chăm sóc một số gia thuộc của tướng lĩnh, nói là chăm sóc, mà quả thực là chăm sóc rất ưu đãi. Người ta liều mạng ở tiền tuyến, tất nhiên sẽ không bạc đãi người nhà. Thế nhưng về mặt nào đó mà nói, người nhà cũng bị triều đình giữ làm con tin. Đặc biệt là đối với các tướng lĩnh quan trọng, để tránh sinh dị tâm.
Nông Phong Đình cắn răng nói:
“Người ta căn bản không thèm để ý đến sự sống chết của gia quyến.”
Trương Hổ chậc chậc nói:
“Nhẫn tâm như vậy?”
Nông Phong Đình:
“Tiên sư nó, chẳng phải cái gì nhẫn tâm. Chuyện vừa xảy ra đã có lời đồn đại, đôi trai gái của gã không phải con ruột, đồn rằng đó là do vợ gã và quan trên tằng tịu với nhau sinh ra. Mà bản thân gã ở bên ngoài cũng đã lập gia đình nhỏ với người phụ nữ khác. Gia đình trong kinh bị gã ném mất, tiểu tình nhân bên ngoài lại được gã mang đi. Bây giờ vợ già của gã ở trong kinh thành đột nhiên bị chọc một cái, không có chứng cứ, chẳng ai biết người đã cấu kết với vợ của gã là ai. Hiện giờ bất kỳ ai từng làm quan trên của Liên An Sơn đều thành đối tượng hoài nghi, hoặc phải xem xem Liên An Sơn có tự phun ra ai là kẻ đội nón xanh cho gã không.”
“Lại còn có chuyện như vậy? Ta thấy kẻ đã thân mật với vợ của gã cũng không khó tra ra. Kẻ nào trợ giúp nhiều nhất cho Liên An Sơn chính là có khả năng. Kẻ có thể đưa Liên An Sơn lên vị trí kia, chắc chắn chức vị sẽ không quá thấp. Bản thân Liên An Sơn không phải thứ gì tốt, có thể bỏ mặc chuyện như vậy hiển nhiên chính là giao dịch mà bản thân gã đã ngầm đồng ý. Nếu vạch trần chuyện này ra, bản thân hắn cũng khó giữ thể diện. Có lẽ không đợi được lúc gã tự mở miệng.”
Trương Hổ dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó quay lại nhìn bản đồ:
“Thiết Môn quan chính là lối vào phía Tây. Thiết Môn quan đã mất, cánh cổng đi về kinh thành đã mở. Triều đình lại đưa người như thế đi trấn giữ nơi thiết yếu, quả thật là…”
Muốn không vong cũng không được, nhưng lời ấy không nói ra, ông ta chỉ lắc đầu, quay lại hỏi:
“Nghe nói triều đình điều tra rõ là Dong Bình quận vương bị vu cáo, đã phong là Thân vương, còn thống lĩnh chiến sự toàn nước Yến?”
Nông Phong Đình ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài:
“Để y chạy mất, căn bản là không hề tới nhậm chức. E là y đã tới châu Nam cầm binh tự giữ mình.”
“Chuyện này…”
Trương Hổ dường như không tin được.
“Dong Bình… Dong thân vương có thể phản bội nước Yến sao? Y là người trong hoàng tộc nước Yến, con trai của Trữ vương uy chấn thiên hạ, làm sao có thể phản quốc?”
“Thói đời này, làm gì có thứ gì tốt. Đừng rơi vào tay ta, nếu không bắt y sống không bằng chết.”
Nông Phong Đình hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trương Hổ dường như có ý cảnh cáo.
Trương Hổ cho rằng nhìn không hiểu, lắc đầu thổn thức.
Chính lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tướng lĩnh chạy vào, lớn tiếng nói:
“Đại nhân, Mông soái đến rồi!”
Nông Phong Đình bỗng nhiên nhìn sang.
“Ai?” Trương Hổ còn tưởng mình nghe lầm.
Tướng lĩnh kia cấp bách nói:
“Mông Sơn Minh, Mông lão nguyên soái đến rồi!”
Trương Hổ và Nông Phong Đình nhìn nhau. Ngay sau đó, Trương Hổ ném lại Nông Phong Đình vội chạy ra ngoài.
Vội vã đi ra khỏi lều trại, chỉ thấy một tiểu tử đeo hai cây thương đẩy xe lăn tới. Trên xe lăn có một ông lão tóc bạc đang ngồi, thân hình tiều tụy, gầy gò, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh có thần, không phải Mông Sơn Minh còn có thể là ai.
Trên không trung, một con chim cỡ lỡn xoay quanh một lúc rồi rời đi, không có ai cùng đi với người trên xe lăn.
Nhìn thấy Mông Sơn Minh, Trương Hổ kích động, bước nhanh về phía trước, đứng trước xe đẩy chắp tay:
“Mạt tướng tham kiến đại soái!”
Mông Sơn Minh lạnh nhạt nói:
“Đã không phải tiểu tử nuôi ngựa năm xưa nữa, bây giờ là chư hầu một phương, không cần để lão già tàn phế này vào mắt. Từ lâu ta đã không còn là đại soái gì, không chịu nổi ngươi cung kính như thế.”
Một đám tướng lĩnh vội vàng tới bái kiến nghe thấy điều ấy đều lúng túng, tay chân luống cuống không biết để đâu.
Trương Hổ thẹn thùng, vội hỏi:
“Lần trước có cơ hội, vốn muốn bái kiến Mông soái, nhưng quân tình khẩn cấp, Vương gia ra lệnh, mới bỏ qua.”
“Không cần nói những lời vô dụng kia.” Mông Sơn Minh nhẹ nhàng vẫy tay về phía sau.
La Đại An đẩy xe phía sau tiến lên, giao một lá thư lệnh cho Trương Hổ.
Lúc Trương Hổ mở ra kiểm tra, Mông Sơn Minh nói:
“Vương gia bây giờ là Chinh phạt Đại Đô đốc, lệnh cho lão phu làm Chinh Đông Đại tướng quân. Đây là thư chứng minh, không biết Trương đại nhân tin hay không?”
Xem qua thư lệnh, Trương Hổ lúng túng nói:
“Mông soái mang đến đương nhiên không giả.”
Mông Sơn Minh:
“Vậy ta có thể nhận lệnh làm Chinh Đông Đại tướng quân chăng?”
Trương Hổ vội cúi đầu khom lưng nói:
“Đó là tất nhiên, mạt tướng nghe lệnh nghe bất cứ lúc nào.”
Mông Sơn Minh:
“Được, vậy ta tạm thời thử một chút xem. Lập tức đưa tin cho Tô Khải Đồng, Sử Tân Mậu, An Hiển Triệu, Từ Cảnh Nguyệt, lệnh cho bốn người lập tức tới đây gặp ta.”
“Chuyện này…” Trương Hổ do dự nói: “Mông soái, mấy đội quân đó đều đang giao chiến với quân Tống, thân làm Thống soái sợ là không phải lúc thích hợp để đến đây.”
“Giao chiến? Giao chiến với quân Tống hả?” Mông Sơn Minh hỏi ngược lại, rồi buông tiếng thở dài: “Xem ra ta đúng là già rồi, mắt vụng về, vậy mà không nhìn ra lý lẽ đánh trận của các ngươi là gì. Ta đúng là muốn xin họ lại đây dạy bảo một phen.”
Lời nói đâm chọc khiến Trương Hổ đỏ mặt. Trò xiếc này giấu được ai, chứ không giấu giếm được vị trước mắt này.
Mông Sơn Minh tiếp tục nói:
“Bảo họ đừng lằng nhằng nữa, rút toàn bộ trong tay lại, thoát ly tiếp xúc với quân Tống, đợi ta hỏi tới rồi hẵng nói sau. Trương đại nhân, ta sắp xếp như vậy, ngài có cảm thấy thỏa đáng hay không? Nếu cảm thấy không thỏa đáng, vậy thì Trương đại nhân đủ lông đủ cánh rồi, có thể không chấp hành. Dù sao lão phu một mình đến đây, trên tay không một binh một tốt, muốn làm gì ta cũng chỉ bằng một câu nói của Trương đại nhân.”
Cơ mặt Trương Hổ giật giật, quay lại quát lên:
“Đứng đó làm gì, không nghe Mông soái nói gì à? Còn không mau đi truyền lệnh!”
Một loạt người phía sau lập tức có người chạy đi chấp hành.
Mông Sơn Minh nói:
“Ba đại phái có người ở đó không?”
Nông Phong Đình nghe vậy đi ra:
“Mông soái quả là khách quý.”
Mông Sơn Minh không khách sáo với ông ta:
“Làm phiền ngài thông báo cho nhân lực các bộ của ba đại phái một tiếng, ta muốn bốn người này lập tức được hộ tống đến đây cho ta, nếu có chống cự, chém thẳng không tha! Ai có ý kiến thì bảo là ta nói vậy, không quan hệ với những người khác, để các bộ khởi binh tới tính sổ với ta là được rồi!”
Chém thẳng không tha? Trương Hổ há hốc miệng, phát hiện vị lão soái này dù thân thể đã già, nhưng tính khí chẳng cải biến một chút nào, sát tính chiến trường chưa hề giảm!
Nông Phong Đình lại không hề phản đối. Ngươi nói chém thẳng không tha là chém thẳng không tha sao?