“Thương châu có Ngô Công Sơn đại khái là chết trên tay của em trai, hiện tại các vị chắc hẳn là nhìn ra năm đó vì sao ta muốn áp chế Ngô Công Lĩnh, đúng là năm đó ta đã nhân từ nương tay.”
An Hiển Triệu nói nhỏ: “Cái này không thể trách đại soái, là do vương gia năm đó nể mặt mũi Ngô Công Sơn mới ngăn cản đại soái.”
Mông Sơn Minh không quan tâm đến lời này của hắn ta: “Thủ hạ của ta năm đó có mười tám đại tướng, cũng chỉ có tám người còn sống. Thiệu Đăng Vân, Trần Cửu, Ngô Khang An là người này có việc bận rồi, sau đó là ta cũng không dám gọi các ngươi đến, bây giờ dù sao ai cũng là chư hầu một phương, cũng đều đã đủ lông đủ cánh, một mình một châu hô phong hoán vũ đã quen, đâu còn thèm để vào mắt lão già tàn phế là ta đây. Hết lần này tới lần khác, vương gia bổ nhiệm ta làm đông chinh đại tướng quân, trong lòng ta thật sự là không chắc chắn, để cho lão già tàn phê như ta chỉ huy mấy người chư hầu các ngươi, ta nào dám, cho nên trước tiên ta gọi các ngươi đến đây thử xem, chính là muốn hỏi mấy người một câu, ta có thích hợp làm đông chinh đại tướng quân không?”
Nếu đổi thành người khác nói như vậy, năm người chắc chắn cho rằng là không thích hợp.
Nói câu không xuôi tai thì bây giờ ở Đại Yến, người có tư cách để chỉ huy mấy người bọn họ có thể đếm được trên đầu ngón tay cũng không có, Đại Tư Mã – Thương Vĩnh Trung, bọn họ cũng chẳng thèm để vào mắt, từ mọi phương diện mà nói ngay lúc này người có đủ tư cách chỉ huy bọn họ chỉ có một người duy nhất, chính là người trước mắt đang ngồi trên xe lăn này.
Cho dù là tư cách và sự từng trải hay là cái gì, năm vị này đều là một tay Mông Sơn Minh dẫn dắt, ví dụ thứ sử Trường châu – Trương Hổ, vốn là một người coi ngựa không có danh tiếng gì, được Mông Sơn Minh nhìn trúng, sau đó một tay đề bạt, cất nhắc lên, năm người kia có được như ngày hôm nay, ai mà không từng nhận ân trọng của Mông Sơn Minh?
Năm người đi tòng quân đã từng thuộc hạ của Mông Minh Sơn, bồi dưỡng ra từng bước đến khi trưởng thành, người nào không biết bọn họ chính lính của Mông Sơn Minh? Trước mặt ai cũng đều có thể tự cao tự đại, duy chỉ có trước mặt Mông Sơn Minh ngay cả tư cách đó cũng không có đâu.
Đây cũng chính là giải thích tại sao Cung Lâm Sách sẽ đi tìm Mông Sơn Minh trước, hi vọng Mông Sơn Minh có thể đứng ra chỉ huy chiến sự.
Mông Sơn Minh liên tục than phiền, năm người nghe cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác như bị tát hai cái vào hai bên mặt, nhưng lại không cái là trực tiếp bạt tai, nhưng cảm giác so với khi bị tát thật còn khso chịu hơn.
Có thích hợp làm Đông Chinh đại tướng quân không? Năm người có đủ tư cách để nói Mông Sơn Minh không có tư cách chỉ huy bọn họ sao? Cũng chỉ có thể lấy cớ nói thân thể người không tiện thôi.
Năm người lặng lẽ nhìn và trao đổi ánh mắt với nhau.
Cuối cùng, Tô Khải Đồng dở khóc dở cười nói: “Đại soái, người nói lời này quá đáng sợ rồi, nếu người đã là Đông Chinh đại tướng quân, chúng ta nghe lệnh là được.”
“Mạt tướng nghe lệnh.”
“Đại soái, đừng nói nữa, mạt tướng nghe lệnh.”
Năm người liên tiếp lên tiếng nhận lời, sợ Mông Sơn Minh than phiền tiếp.
Mông Sơn Minh nói tiếp: “Đây chính là các ngươi nói muốn nghe lệnh, cũng không phải là do ta ép buộc các ngươi.”
“Không, không có.”
“Tuyệt không có cái gì gọi là ép buộc cả.”
“Đúng vậy, đại soái, chúng ta cam tâm tình nguyện.”
Năm người ai cũng lúng túng khó xử, dở khóc dở cười nói ra lời cam đoan.
Đương nhiên, có thể thoải mái nói ra lời cam đoan cũng là có nguyên nhân của nó.
Nói chuyện nguyên nhân ra cũng không phải là do năm người bất kính với Mông Sơn Minh.
Trên thực tế là vô cùng tôn kính là đằng khác, nhưng thế cục xưa đâu bằng nay, có một việc đã không thể làm theo cảm tính, cứ coi như bọn họ không cân nhắc vì mình cũng phải cân nhắc cho một nhóm thuộc hạ, huynh đệ thề sống chết cũng đi theo kia chứ.
Không suy nghĩ cho các huynh đệ phía dưới, thì các huynh đệ làm sao đi theo đây?
Mà nguyên nhân hiện tại có thể thẳng thắn nói ra lời cam đoan cũng rất đơn giản, đầu tiên chính là Mông Sơn Minh có đầy đủ tư cách và sự từng trải để chỉ huy bọn họ, tiếp theo là thế cục trước mắt tam đại phái khẳng định là đồng ý, không cần phải lo lắng cái gì. Cuối cùng chính là bọn họ lòng tin với Mông Sơn Minh.
Nếu biết rõ sẽ thất bại, tất nhiên bọn họ sẽ tính đường lui, bây giờ Mông Sơn Minh tới, lại khiến bọn họ cảm thấy có thêm hy vọng, suy nghĩ không đúng trong lòng bọn họ vừa dâng lên lại bị Mông Sơn Minh ép xuống, cũng coi như là có một câu trả lời thích đáng cho huynh đệ phía dưới.
Trái lại, nếu nói là Thương Vĩnh Trung đến chỉ huy bọn họ tác chiến, cứ coi như năm người bọn họ đồng ý, tướng lĩnh phía dưới cũng sẽ kêu gào không đồng ý, biết rõ là đi chịu chết mà vẫn còn muốn làm, ai có thể tùy tiện đồng ý chứ? Nhưng là Mông Sơn Minh đến thì không giống như vậy, khi nhắc đến cái tên này, đó chính là khối chiêu bài, huynh đệ phía dưới cũng không nói gì được.
Ở một mức độ nào đó mà nói, đây chính là uy vọng trong quân của Mông Sơn Minh, làm cho người ta tin phục!
Sau lưng Cung châu là trưởng lão Tử Kim động – Nhạc Uyên, Đồ Châu là trưởng lão Linh Kiếm sơn – Sư Nguyên Long, Phục châu là trưởng lão Linh Kiếm sơn – Tổ An Đức, Hạo châu là trưởng lão Tiêu Dao cung – Thẩm Ngộ Hồng, Trường châu là trưởng lão Tiêu Dao cung – Nông Phong Đình, đều ở một bên im lặng không lên tiếng nhìn một màn trước mắt này.
Thấy cảnh này, mới có thể khắc sâu cảm nhận được tại sao phía trên lại muốn mời Mông Sơn Minh rời núi, bọn kiêu binh hãn tướng này thực chất bên trong chẳng thèm để vào mắt những trưởng lão như bọn họ, thật đúng là chỉ có lão già ngồi trên xe lăn này mới có thể trấn áp được.
Đợi đến khi năm người bày tỏ xong thái độ của mình, Mông Sơn Minh khẽ vuốt cằm: “Trong quân không nói đùa, nếu xuất hiện chuyện lật lọng kháng lệnh, đừng trách ta không niệm tình xưa, quân pháp của ta các người đều biết rõ rồi đó!”
Năm người đứng thành một hàng, đều chắp tay, nói: “Cân tuẩn quân lệnh của đại soái!”
Sau khi tất cả đồng thanh nói ra, chính bản thân năm người cũng cảm thấy có phần hoảng hốt, dường như lại quay lại về năm ấy.
Mông Sơn Minh hơi nghiêng đầu nhìn năm vị trưởng lão của tam đại phái, hỏi: “Tam đại phái có thể đồng ý cùng ta giám quân chấp pháp không?”
Ngụ ý là để người tam đại phái giúp ông chấp pháp, một khi năm người kháng lệnh, ông hạ lệnh một tiếng, người tam đại phái sẽ giúp ông xử năm vị chư hầu theo pháp luật!
Không phải ông không tin năm người thuộc hạ cũ của mình, trên chiến trường không phải trò đùa, một khi có chuyện khác thường, hậu quả khó mà lường trước được, lúc này ông nhất định phải mượn tay tam đại phải để làm việc.
Năm người nghe được câu này trong lòng ầm thầm run lên, bọn họ đều hiểu Mông Sơn Minh, có thể nó không cảm thấy kinh ngạc, lên chiến trường thì Mông Sơn Minh chính là lạnh lùng vô tình!
Năm vị trưởng lão nhìn nhau, đến mức độ này, đã không còn chỗ cho sự bí mật nữa rồi, nếu không thì cũng sẽ không đồng ý để người khác đến chỉ huy thế lực của bọn họ.
Năm trưởng lão cũng chắp tay hơi biểu hiện ra chút kính ý, bày tỏ rằng sẽ tuân mệnh, mặc dù còn có vẻ hơi không quá cam tâm tình nguyện.
Khúc dạo đầu đã được như ý, giọng điệu Mông Sơn Minh thay đổi: “Quân lệnh như núi không thể làm trái, đại quân ra trận tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật quân đội, nhất thiết phải duy trì quân lệnh lập tức chấp hành, năm tướng nghe lệnh!”
“Có!” Năm vị chư hầu đều chắp tay.
Mông Sơn Minh: “Lệnh Từ Cảnh Nguyệt xuất lĩnh quân của Cung châu, An Hiển Triệu xuất lĩnh quân của Đồ châu, Tô Khải Đồng xuất lĩnh quân Hao châu, Sử Tân Mậu xuất lĩnh quân Phục châu, Trương Hổ xuất lĩnh quân Trường châu làm giám quân năm lộ đại quân.”
Lại muốn giám quân năm lộ đại quân sao? Đừng nói năm vị trưởng lão, ngay cả đám người Trương Hổ cũng giật mình, sao lại có nhiều quân chấp pháp vậy?