Đánh thắng một trận cũng chỉ làm nước Yến chết chậm hơn chút mà thôi.
Cho nên mới nói, thật sự đánh thắng sao? Quân Tống chưa công phá Yến Kinh, Yến Kinh đã thua, hơn nữa còn thua rất thảm!
Trước đó, Thương Triều Tông hết lần này tới lần khác dẫn đầu đội quân Nam Châu công kích quân Tống khởi binh. Khi tin tức một trăm ngàn đội quân tinh nhuệ khích cho quân Tống công thành được chuyển đến, trong lòng Mông soái giày vò đến mức người ngoài không thể tưởng tượng được.
Bây giờ quân Tống dễ dàng rút lui như thế, cảm giác không nhìn thấy hy vọng, nỗi tuyệt vọng tràn ngập thể xác tinh thần ông, trong lòng ông bi thương đến độ không có cách nào thổ lộ hết với bất cứ ai.
Ông có ý đồ mượn trận chiến này để đạt được mục tiêu chiến lược ẩn giấu là phải thất bại, do đó ông đã bại rồi! (vì thắng =)))
Nhưng ông phải làm sao đây? Ông còn phải dẫn đầu nhân mã liều mạng đánh tiếp, bởi vì hy vọng mịt mờ kia mà đánh tiếp. Nếu không tiếp tục đánh, chỉ e nước Yến không thể kiên trì kéo dài hơi tàn được nữa!
Cung Lâm Sách cảm nhận được trên người ông toát ra vẻ khó nói nên lời, ông ta nghi ngờ: “Mông soái, thế nào ạ?”
Mông Sơn Minh khẽ thở dài: “La Chiếu phản ứng rất nhanh, còn chưa tiêu hao đến lực lượng của hắn, hắn đã rút lui. Chúng ta coi thường hắn rồi.”
Thì ra là thế! Cung Lâm Sách cũng buông tiếng thở dài, “Còn trẻ như vậy mà đã trở thành Đại Đô đốc nước Tống, có lẽ hắn cũng có một chút năng lực. Tuy nhiên có Mông soái ở đây, tên oắt con La Chiếu đấy không đáng để lo!”
Ánh mắt Mông Sơn Minh ảm đạm, râu tóc hoa râm phất phơ trong gió, thân hình gầy còm ngồi trên xe lăn lộ ra vẻ hiu quạnh lạ thường.
…
Một con Phi Cầm từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong rừng sâu mênh mang.
Viên Cương dẫn Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng tới, lưng đeo Tam Hống Đao, Viên Cương dẫn hai người kia đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Đứng dưới tàng cây chống kiếm, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn nhau, Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng cùng nhau chào: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Viên Cương, chậm rãi nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Viên Cương: “Ta sớm nên tới!”
Ngưu Hữu Đạo nhăn mày lại, hắn biết hàm ý trong câu nói của Viên Cương, bởi vì hắn hiểu rất rõ đối phương.
Trước đó hắn không đưa Viên Cương theo bên mình vì không muốn hắn ta ở quá gần chiến trường, chỉ e tên này không kiềm được nhiệt huyết sôi trào, cầm đao ra trận tham chiến.
Bây giờ chưa được hắn đồng ý mà hắn ta đã tiền trảm hậu tấu chạy tới, đoán chừng là do nhận được tin tức từ chiến trường ngày càng nhiều, rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Ngưu Hữu Đạo đáp lại hai chữ, “Về đi!”
Viên Cương: “Ta chỉ muốn mở mang kiến thức về trận chiến lớn thế này, để ta theo Mông Sơn Minh, ở bên cạnh ông ta sẽ không sao cả.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không được!”
Viên Cương: “Đạo gia, ngươi làm như vậy, để cho người khác thấy thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo không lưu tình chút nào: “Ta nói không được là không được!”
Đùa gì chứ, chiến trường với quy mô lớn như vậy, chiến sự khổng lồ như thế, đây là hai nước giao chiến, cao thủ đôi bên và người tài đều ra trận, có khả năng những chuyện ly kỳ cổ quái không thể dự đoán được đều sẽ xảy ra, tu sĩ cao thủ nhiều như vậy mà còn gục ngã, đến lượt ngươi đi thể hiện à?
Hắn vốn không tin lời Viên Cương. Loại nam nhân như Viên Cương, một khi nhiệt huyết lên tới đầu thì sẽ bất chấp xông tới, những lời hứa hẹn lúc điềm tĩnh hoàn toàn vô dụng.
Nhất là đi theo Mông Sơn Minh, bọn người Mông Sơn Minh đã sớm để mắt tới Viên Cương, muốn kéo hắn ta lên chiến trường để xem hắn ta là con la hay con ngựa. Đây nào phải chuyện ngày một ngày hai, hắn ta luôn bị Ngưu Hữu Đạo đè ép không thả, bây giờ Ngưu Hữu Đạo vẫn không đồng ý!
Thế giới này như chỉ có hai người bọn họ!
Viên Cương: “Đạo gia, ngươi đã nói sẽ không can thiệp tự do của ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Việc khác ta đều có thể đồng ý, duy chỉ có việc này là không được!”
Viên Cương: “Nếu ta đã tới thì sẽ không trở về.” Dứt lời hắn ta lập tức xoay người đi, tự mình đi tìm Mông Sơn Minh.
Ngưu Hữu Đạo gằn từng chữ: “Ngươi thử xem!” Hắn nâng kiếm lên, làm động tác ra đòn.
Phía sau khu rừng, đám người Trần Bá bên Phù Phương viên đột ngột xuất hiện, vây quanh Viên Cương.
Ngân Nhi cũng từ trong rừng bước ra, trên người chỉ quái chiếc túi lớn. Nàng tự tay lấy đùi gà ra, vừa cắn vừa nhìn bên này, tò mò nháy mắt.
Quản Phương Nghi và bọn người Đoàn Hổ cũng bốn mắt nhìn nhau, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ muốn trở mặt của hai huynh đệ kia.
Viên Cương bị vây, từ từ xoay người, nhìn những kẻ chung quanh, ánh mắt hắn ta từ từ chuyển sang Ngưu Hữu Đạo, “Đạo gia!”
“Để mắt kỹ đến hắn, không có sự đồng ý của ta, không cho phép hắn rời đi. Ai dám sơ sẩy, kiếm của ta sẽ khát máu ngay!” Ngưu Hữu Đạo bỏ lại một câu nói rồi đi vào sâu trong rừng.
Quai hàm Viên Cương căng cứng, hắn ta im lặng.
Ngô lão nhị buông tiếng thở dài, “Hầu Tử, đừng khiến bọn ta khó xử!”
…
Hai con Phi Cầm tuần tra trên không lập tức hạ cánh trước Vạn Thú môn.
Cháu trai của Triều Trưởng lão thuộc Vạn Thú môn là Triều Thắng Hoài đã trở về. Gã được đưa về, được chính mưu sĩ tâm phúc của Thừa tướng nước Tống là Giả Vô Quần đích thân đưa về.
Không còn cách nào, có việc nhờ người, nếu cầm tù cháu trai của Trưởng lão Vạn Thú môn thì khó tránh khỏi việc hơi khó nói, Giả Vô Quần tự mình đưa người về cũng coi như biểu lộ thành ý.
Huống hồ hiện giờ Triều Thắng Hoài đã không còn ảnh hưởng quá lớn đối với triều đình, Thừa tướng nước Tống mở miệng thả người là chuyện rất đơn giản.
Trưởng lão Vạn Thú môn ra mặt đón khách. Vừa thấy Triều Thắng Hoài, hai mắt ông ta bỗng nhiên híp lại, nơi khóe mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo sắc bén.
Triều Thắng Hoài bất giác cúi thấp đầu, yếu ớt nói: “Đệ tử Triều Thắng Hoài diện kiến trưởng lão.”
Có người ngoài, Cừu Sơn không nói gì. Ông ta dùng ánh mắt ra hiệu cho đệ tử, trước tiên bảo họ dẫn Triều Thắng Hoài đi.
Sau một hồi thờ ơ lạnh nhạt, Giả Vô Quần cười tủm tỉm, kính cẩn chờ đợi rồi nói: “Cừu Trưởng lão, đã mấy năm không gặp, mạo muội tới chơi, hi vọng không quấy rầy.”
“Nói gì vậy chứ. Giả huynh đột ngột giá lâm, đúng là khách hiếm.” Cừu Sơn vui tươi hớn hở chắp tay, thử dò xét nói: “Giả huynh giá lâm, không biết có gì chỉ giáo?”
Đối với vị mưu sĩ tâm phúc của Thừa tướng nước Tống, ông ta khá là khách sáo, không dám thất lễ.
Đối với lai lịch của Giả Vô Quần, bên này cũng rõ, phụ thân hắn ta vốn là Tử Phủ tây tịch, cũng chính là Tử Phủ chuyên sinh, trường kỳ cung cấp nuôi dưỡng tiên sinh dạy học, vị này từ nhỏ đi theo phụ thân, lớn lên tại Tử Phủ. Cũng do điều kiện ở Tử Phủ, có cơ hội đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, càng bởi vì tầm mắt người bình thường khó mà chạm đến Tử Phủ, dần dần hiện ra mặt phi phàm.
Đồn rằng về sau Tử Bình Hưu có thể leo lên vị trí thừa tướng, đồng thời ở vị trí Thừa tướng hơn hai mươi năm không ngã, đều là nhờ vị này.
Người bên ngoài lén gọi vị này là Ẩn Tướng!
Thật giả chưa biết, nhưng đủ để chứng minh vị này có sức ảnh hưởng đối với Thừa tướng nước Tống Tử Bình Hưu, Cừu Sơn tự nhiên không dám thất lễ.
Giả Vô Quần ha ha xua tay, “Một phàm phu tục tử như ta, nào dám chỉ giáo nhân vật thần tiên.”
Hắn ta quay đầu lại, nhìn Triều Thắng Hoài đã đi xa, tỏ vẻ cảm khái, “Do Thừa tướng cảm thấy triều đình giam giữ đệ tử Vạn Thú môn có chút quá đáng, giam lâu như vậy cũng nên thả người, bởi vậy một hai biện hộ khẩn cầu triều đình thả y ra. Nói đúng hơn là triều đình mạo phạm Vạn Thú môn, chẳng qua triều đình cần thể diện, đương nhiên, Vạn Thú môn càng cần thể diện, cho nên Thừa tướng đặc biệt sai ta thay mặt đến tạ lỗi với Chưởng môn quý phái.”
Hiện giờ triều đình sai vị này đến tạ lỗi, ánh mắt Cừu Sơn chớp lên, mơ hồ đoán được đối phương đến với mục đích gì, rõ ràng đối phương cũng không có ý định che giấu ý đồ.