Đọc truyện Full

Chương 1058: Bản lĩnh của Đạo gia không thể đo đếm được (1)

Quản Phương Nghi cũng đồng ý với điều này: “Rất chính xác, có thể có tâm đại biểu quân Tống xin lỗi người dân thì chắc hẳn không phải là người bình thường, nếu như thân phận của nàng ta rất lớn thì sẽ có tác dụng. Đạo gia, Hầu Tử nói đúng, vẫn nên biết rõ thân phận nàng ta là gì đã, mà một phàm nhân cũng không gây nên phiền phức gì. Nếu như không cần thiết thì vẫn không nên giết bừa người vô tội.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn đi nhìn lại Viên Cương rồi nói: “Thôi được!” Rồi gật đầu ra hiệu.

Quản Phương Nghi ngồi xuống, lục soát nữ nhân kia, cũng không tìm được vật nào có thể chứng minh thân phận của nữ nhân này, chỉ tìm được vài ám khí và chút tiền mà thôi, cuối cùng bà ta giúp nữ nhân này điều chỉnh hô hấp.”

Rất nhanh thì nữ nhân kia chậm chạp tỉnh dậy, khi mở mắt ra thì nàng ta thấy một đám người đang ở xung quanh liền vội vàng ngồi dậy bò về đằng sau, đụng vào thân cây phía sau, bởi vì lúc trước bị thương nên càng đau hơn, cuối cùng vịn thân cây đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Viên Cương rồi hỏi: “Các ngươi là ai?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng ta để quan sát phản ứng của nàng ta, rồi bỗng nói: “Tại hạ là… Ngưu Hữu Đạo!”

“Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo sao?” Nữ tử kinh ngạc, quan sát Ngưu Hữu Đạo một lượt, rồi lại nhanh chóng liếc nhìn về phía đám người.

Ngưu Hữu Đạo cười cười, nữ tử kia cũng phản ứng lại được, trên mặt xuất hiện sự hối hận.

Đám người nhìn nhau, cũng biết Ngưu Hữu Đạo chỉ cần dùng một câu đã có thể sơ bộ kiểm tra đối phương, thật sự là có thân phận không tầm thường đây.

Đạo lý này rất đơn giản, người bình thường kể cả có biết Ngưu Hữu Đạo hay không thì ít nhất phản ứng sẽ không lớn như vậy.

Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Đúng vậy, ngươi là ai?”

Ánh mắt nữ tử này né tránh, khi biết người trước mắt là Ngưu Hữu Đạo thì nàng ta càng không dám bại lộ thân phận mình, rồi nói ra một cái tên: “Tô Chiếu!”

Khi Viên Cương nghe được lời này thì trái tim bỗng run lên.

“…” Đám người xung quanh kể cả Ngưu Hữu Đạo đều kinh ngạc, nói tên ai cũng được, tại sao lại nói ra cái tên có khuôn mặt giống nàng ta chứ, làm mọi người đều cảm thấy rối loạn.

Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ, nhìn về phía đám người hỏi: “Các người từng nói cái tên này trước mặt nàng ta chưa?”

Đám người nhìn nhau, nói thì cũng từng nói, thế nhưng khi đó đối phương còn đang ngất xỉu, làm sao có thể nghe thấy chứ?

Viên Cương lên tiếng: “Lúc trước, khi vừa đánh bại nàng ta, ta thấy khuôn mặt nàng ta thì ta nhận sai, nên đã nói cái tên Tô Chiếu ra.”

Thì ra là vậy! Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn hắn ta: “Người giao cho ngươi, ngươi hãy cạy miệng nàng ta ra!”

Viên Cương gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo phất tay, ra hiệu người tới dẫn nữ nhân tự xưng là “Tô Chiếu” kia đi, rồi sau đó nhìn về phía Ngân Nhi hỏi tiếp: “Ngân Nhi làm sao vậy?”

Viên Cương nói tới việc Ngân Nhi tức giận, muốn ăn.

Những người khác không biết thế nào cả thế nhưng Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi lại hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Quản Phương Nghi vô ý thức đặt tay lên ngực, bà ta rất rõ hậu quả khi yêu vương này tức giận là gì, thật sự là may mắn, may mắn yêu vương này không tức giận.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, ngồi xuống, một tay đặt lên trên người Ngân Nhi, thi pháp giải trừ yêu khí khác biệt trong cơ thể nàng ta.

Yêu khí kỳ lạ vừa bị loại bỏ, Ngân Nhi cũng dần dần tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, liền thuận tay kéo ống tay áo của Ngưu Hữu Đạo, liên tục nói: “Đạo Đạo…” Rồi dường như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng đột nhiên ngồi dậy, giòn tiếng hỏi: “Ai đánh ta?”

Ngưu Hữu Đạo một tay túm lên: “Là ta đánh đó.”

Ngân Nhi mở to hai mắt: “Vì sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Lúc ta không có ở đây, cô không nghe lời!”

Ngân Nhi nhếch miệng lên, nói với giọng bất mãn: “Không ngon!”

“Chịu khó một chút, đợi quay về sơn trang rồi nói.” Ngưu Hữu Đạo nói một câu liền đuổi nàng đi, cũng lười lải nhải cùng nàng, vẫy tay ra hiệu Ngô lão nhị làm chút gì đó cho yêu vương này ăn, miễn ngăn miệng nàng lại là được.

“Ngươi đang dùng lời thăm dò tên Hầu Tử mặt đỏ.” Quản Phương Nghi đi theo sau Ngưu Hữu Đạo chợt nói ra lời này.

Ngưu Hữu Đạo đạm nhiên nói: “Có sao?”

“Có! Hơn nữa còn chắc chắn.” Quản Phương Nghi tò mò nói: “Ta nhớ lúc đầu ngươi từng vẽ bức chân dung mà Bạch Vân hỏi bà chủ Tô, giữa nàng ta và Hầu Tử có quan hệ gì hay sao?

Ngưu Hữu Đạo lặng yên một hồi, nói: “Tô Chiếu là con gái của Hầu Tử.”

“Hả?” Quản Phương Nghi ngạc nhiên, bà chủ thanh lâu khéo léo của Tề kinh lại là con gái của tên Hầu Tử đầu gỗ phiền phức này, tỏ vẻ khó tin nói: “Điều này sao có thể? Tô Chiếu không phải là người của Hiểu Nguyệt Các sao?”

“Chính bởi vì là người của Hiểu Nguyệt Các, nên mới dẫn tới việc bị Hiểu Nguyệt Các đuổi giết. Trên đường hai người bỏ trốn, Tô Chiếu đã chết trong tay của Hiểu Nguyệt Các, chính Hầu Tử là người tự tay chôn cất.” Ngưu Hữu Đạo lời ít ý nhiều đề cập đến.

Tình cảm bi thương giữa nam và nữ luôn dễ dàng làm cho nữ nhân đồng cảm, Quản Phương Nghi thổn thức không thôi: “Khó trách, gặp phải cảnh tượng như vậy, thảo nào Hầu Tử mặt đỏ trông hơi khác lạ.”

Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời thở dài: “Đúng vậy, sao lại trùng hợp mà gặp cảnh tượng như thế, ông trời đúng là trêu người, nhưng chỉ mong không phải nghiệt duyên gì đó.”

Quản Phương Nghi lườm hắn một cái: “Ta đã gặp qua không ít nam nhân, bất kể là tốt hay xấu, thì sau đó ta cũng chưa từng oán trách điều gì, nam nữ yêu đương, nhiều chuyện tốt đẹp, sao đến miệng ngài lại biến thành nghiệt duyên?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cô không hiểu, loại người như Hầu Tử sẽ không dễ dàng động lòng yêu ai…”

Quản Phương Nghi tiếp lời nói: “Ta nghĩ ta đã hiểu ý của ngài, bất động như núi, núi mà động tắc thì sập, ngài sợ hắn một khi động lòng thì sẽ không khống chế nổi chính mình? Ngài không phải muốn ra tay cản trở đó chứ? Chuyện tình cảm này, ai cũng không quản được đâu, nếu ngài thực sự là vì muốn tốt cho hắn, ta nghĩ nên để thuận theo tự nhiên, tốt nhất không nên can thiệp,

Hầu Tử cũng không phải loại người không phân biệt được phải trái.”

Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên ta hy vọng nữ nhân này hoàn cảnh đơn giản một chút…Thực sự là quá trùng hợp, hắn chỉ đi ra ngoài một chuyến, lại gặp phải cảnh tượng đó, là trùng hợp sao?”

Quản Phương Nghi nói: “Ngài lo lắng chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu không phải là trùng hợp, vậy thì vấn đề trong chuyện này lớn rồi đây.”

Quản Phương Nghi nhíu mày, hiểu ý của Ngưu Hữu Đạo, nếu thật là có người nào đó sắp xếp, chứng tỏ hành tung của bọn họ luôn bị ai đó nắm trong tay, thậm chí có thể nói trong số những người của bọn học có gian tế, ai là gian tế? Viên Cương và Ngân Nhi đều không thể, những người khác ngoại trừ cha mẹ già của Phù Phương Viên thì cũng chẳng có ai, quan trọng hơn là biết bí mật giữa Viên Cương và Tô Chiếu tình huống này cự kì tinh vi.

Bà ta chần chừ nói: “Có lẽ là ngài suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là đúng lúc đột nhiên đi ra ngoài một chút, người có dã tâm sợ là cũng không thể kịp dàn xếp được… Người như ngài gặp phải bất cứ một chuyện khác thường nào cũng đều không khỏi có chút hoài nghi.”

“Chỉ mong là vậy!” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, lại dặn dò: “Việc này cô âm thầm theo dõi một chút.”

“Vâng.” Quản Phương Nghi khẽ gật đầu, cũng có thể hiểu được, nếu đã cảm thấy có điều bất thường thì không thể không để mắt tới, chắc chắn phải điều tra rõ ràng, nhưng nhìn ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo có hơi kì lạ.

Ngưu Hữu Đạo đã thấy bà ta nhìn mình: “Sao lại nhìn ta như vậy?”

Quản Phương Nghi hơi nén cười: “Ta cảm thấy ngài vẫn là nên nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.”

Ngưu Hữu Đạo khó hiểu: “Ta có vấn đề gì sao?”

Quản Phương Nghi: “Ta cũng hy vọng ngài đừng có chuyện gì thì tốt, tuổi vẫn còn trẻ, ta không tin trên đời này không có người con gái nào khiến cho ngài động lòng, điều này rất không bình thường có biết không?”

Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười, bất luận là Quản Phương Nghi hay Hắc Mẫu Đơn đều thường xuyên hỏi hắn về vấn đề này, Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ nói: “Ta không xuống nước, ở trên bờ ngắm phong cảnh vẫn tốt hơn, không muốn trở thành phong cảnh trong mắt người khác, nhìn người khác yêu đến chết đi sống lại vẫn tốt hơn là chính mình muốn sống muốn sống muốn chết, sợ phiền toái mà thôi.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full