Nói có lý nhưng Hồng Cái Thiên lại lắc đầu: “Không được, người trong tay ta không đủ.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Hiện tại trong tay ngươi có bao nhiêu người?”
Nói đến đây, Hồng Cái Thiên liền tức giận: “Liên tiếp đụng phải mấy tên khốn kiếp đó, hại ta tổn hao hơn một trăm huynh đệ.”
Nói cách khác, chỉ còn lại khoảng ba trăm người. Ngưu Hữu Đạo tính toán một chút, sau đó hỏi: “Để có thể đối kháng với uy hiếp của tu sĩ bảy nước, nghe nói tu sĩ hải vực tiến vào bí cảnh Thiên Đô đều cùng tiến cùng thối. Thế ba nhà kia đâu, tại sao không đi cùng các người?”
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn dám trực tiếp vu oan. Trong mắt những người khác, tu sĩ hải ngoại chính là cùng một bọn.
“Mẹ kiếp!” Hồng Cái Thiên giận không chỗ phát tiết: “Cùng tiến cùng thối không sai, nhưng là cùng tiến cùng thối khi trở về. Giai đoạn trước, mọi người phải phân tán để tìm kiếm linh chủng, ai có thể nghĩ đến lúc này lại đụng phải đám khốn kiếp kia chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Dù sao cũng chỉ ra tay từng đợt, chúng ta có thể vừa ra tay vừa tranh thủ tìm những nhà khác.”
Hồng Cái Thiên cười nói: “Ngươi nghĩ hay thật đấy. Cái gì cũng toàn từ miệng ngươi nói, còn chân tướng sự việc như thế nào ta còn chưa xác nhận được. Ta vẫn chưa tìm được những nhà khác, xem lời ngươi nói có thật hay không, làm sao ta dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Lý do này khiến Ngưu Hữu Đạo không cách nào phản bác, cũng làm cho hắn cảm thấy hơi lo trong bụng: “Nơi lớn như thế này, làm sao có thể tìm được bọn họ một cách dễ dàng chứ? Đến khi tìm được, còn không biết bọn họ có muốn làm…” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Tam đương gia vừa mới nói, các người phân tán tìm kiếm, khi trở về sẽ tập trung lại với nhau. Khu vực lớn như thế này, muốn gặp cũng không dễ. Các người có phải đã định trước địa điểm gặp mặt rồi hay không?”
Ánh mắt Hồng Cái Thiên ánh lên vẻ kỳ lạ, một lần nữa nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện tên nhóc này không đơn giản.
Im lặng một chút, cuối cùng gã vẫn nói: “Không sai, chúng ta đã có nơi hẹn trước.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi thẳng điều mà hắn quan tâm nhất: “Bao lâu thì đến?”
“Ngươi cảm thấy, trước khi ta còn chưa xác nhận được lời ngươi nói, ta sẽ nói cho ngươi biết sao?” Hồng Cái Thiên hừ lạnh, bỗng giơ tay chộp về phía đống lửa. Phụt, một tiếng vang trầm đục. Một luồng khí lưu thật mạnh ép xuống, dập tắt đống lửa. Sau đó, gã chắp tay quay lưng bỏ đi. “Tối nay đến đây thôi. Sáng sớm chúng ta tiếp tục lên đường. Nhìn các ngươi đáng thương như vậy, tiện thể mang theo các ngươi luôn cũng được.”
Đã quyết định nghỉ ngơi ở đây, hiển nhiên gã thấy đống lửa này quá chói mắt.
Nhưng do bị cưỡng ép dập tắt, than củi gặp không khí lại toát ra tia lửa, tạo thành những đốm lửa lấm tấm, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi khói.
Nhìn Hồng Cái Thiên tiến vào khu rừng gần đó, Vân Cơ hỏi: “Gã sẽ đồng ý liên thủ với ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đáp: “Gã đã động tâm rồi. Nếu không, gã sẽ không mang chúng ta theo.”
Nói một hồi, vẫn không nghe mọi người có động tĩnh, Ngưu Hữu Đạo không khỏi quay đầu nhìn. Kết quả, hắn phát hiện ánh mắt cả ba nhìn hắn rất lạ, liền vô thức đưa tay lên lau mặt mình một cái.
Vân Hoan cười khổ: “Xem như ta đã hiểu vì sao Độ Vân Sơn chỉ có thể co đầu rụt cổ một góc nhiều năm như thế, còn ngươi lại có thể quật khởi tại Nam Châu. Đúng là không phục không được.”
Vân Cơ đưa tay vỗ vai Ngưu Hữu Đạo: “Ta coi trọng ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không dễ dàng bị người ta giết chết. Nếu ngươi chết ở đây, chỉ có thể nói là do vận khí của ngươi quá kém.”
“Ừm.” Ngưu Hữu Đạo im lặng, đột nhiên một bàn tay khác đập lên vai còn lại của hắn. Hắn quay sang, là Vu Chiếu Hành.
“Ngươi đúng là! Người trên đời này có thể khiến ta bội phục không nhiều, ngươi cũng được xem là một trong số đó.” Vu Chiếu Hành vô cùng cảm khái.
Ngưu Hữu Đạo nghe bọn họ nói như vậy, toàn thân không được tự nhiên, dở khóc dở cười: “Các người đang trách ta giấu các người sao? Có rất nhiều chuyện, khi còn chưa thật sự đối đầu, ngươi nhất định phải có được khả năng thay đổi lẫn ứng đối, nhìn tình huống mà định. Có thể thành công hay không ta còn chưa xác định. Nói ra quá sớm sẽ không có ý nghĩa. Thật sự là không tiện giải thích, cũng không muốn vì vậy mà tranh luận.”
Vu Chiếu Hành nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta thật sự bội phục ngươi. Có thể gạt người đến cảnh giới như vậy, ta tin.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi đang khen ta hay là mắng ta đấy?”
Vu Chiếu Hành đáp: “Không, ta thật sự bội phục bản lĩnh của ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Không phải bản lĩnh gì đâu, chỉ là chút thủ đoạn không ra gì. Một đống phiền phức bày ra trước mặt, kết quả cuối cùng như thế nào còn khó liệu.”
Vân Cơ nói: “Quá phiền phức đó chứ! Hồng Cái Thiên nhất định phải gặp những nhà khác, khi đó gã mới có thể xác nhận được mấy nhà đó cũng đang gặp vấn đề.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Trước phải xem tình huống. Nếu thật sự không còn đường lui, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp trên đầu Tam đương gia này thôi.”
Ba người im lặng. Bọn họ đều biết tình huống của hắn rất khó khăn, cũng không dư thời gian để nghĩ thêm chuyện khác.
Sáng hôm sau, Hồng Cái Thiên phất tay xuất phát. Đám người Ngưu Hữu Đạo cũng gia nhập vào đoàn người.
Trên đường vẫn có thể nhìn ra được, Hồng Cái Thiên đã hoàn toàn mất hứng thú tìm linh chủng, chỉ lo dẫn người đi đường băng qua từng dãy núi sông.
Ba ngày sau, một dãy núi cao ngất xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Từ xa có thể nhìn thấy một đoạn đỉnh núi xuyên qua biển mây, toàn thân đều được bao phủ trong những đám mây thần bí.
Hồng Cái Thiên dẫn mọi người thẳng lên đỉnh núi. Sau khi lên đến đỉnh, trên đường đi chim thú bay tán loạn.
“Hoàn cảnh nơi này có chút giống Độ Vân Sơn các người.”
Quan sát xung quanh, Ngưu Hữu Đạo quay sang nói với hai mẹ con Vân Cơ, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói: “Là ai?”
Tô Công Gia bên cạnh Hồng Cái Thiên lập tức lớn tiếng trả lời: “Tam đại vương Nam Hải đến.”
Một bóng người từ chỗ ẩn thân lóe lên. Sau khi xác nhận lại bên này, người kia tiếp tục dẫn đường.
Khi cả nhóm đến gần vách núi, một đám người ăn mặc khác nhau bước ra nghênh đón.
Ngưu Hữu Đạo tập trung nhìn kỹ, thì ra đại diện cho thế lực Đông Hải Đại Thánh, Tây Hải Yêu Vương, Nam Hải Pháp Vương, Bắc Hải Minh Chủ đều đã đến đông đủ.
Điện chủ điện Đông Hải Phục Ba Lãng Kinh Không, Trưởng lão Tây Hải Phù Hoa, Trưởng lão Bắc Hải Đoạn Vô Thường đều là người mà Ngưu Hữu Đạo đã từng gặp qua ở Thiên cốc. Người chủ trì của bốn biển đều có mặt, Nam Hải Hồng Cái Thiên ngược lại là người đến cuối cùng.
Điều này khiến cho Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn. Hiển nhiên, nơi này chính là nơi các thành viên bốn biển gặp mặt. Trước đó bọn họ còn lo lắng không biết khi nào mới tìm được những người này, không nghĩ đến bọn họ đã ở đây chờ cả mấy ngày.
Hồng Cái Thiên nhìn thấy bọn họ, không khỏi kinh ngạc: “Ta cho rằng ta là người đến đầu tiên, không nghĩ đến các người còn sớm hơn cả ta.”
Trưởng lão Tây Hải Phù Hòa là một người phụ nữ xinh đẹp. Nàng ta lên tiếng: “Đừng nói nữa. Ta là người đến đầu tiên đấy. Sau khi tiến vào bí cảnh không bao lâu, ta bị đám tu sĩ nước Yến gây phiền phức. Về sau lại đụng phải tu sĩ của những quốc gia khác, trước sau tổn thất của ta gần hai trăm người. Ta phát hiện sự việc không ổn, lập tức dẫn người thoát thân, chạy đến chỗ này chờ mọi người. Không nghĩ đến hai nhà kia cũng gặp tình huống giống như ta, cũng đã chạy đến đây. Bây giờ ngươi cũng đến, chắc cũng gặp phải bất trắc tương tự?”
Nghe xong, Hồng Cái Thiên nhanh chóng quay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, nói: “Tình huống của ta cũng giống các người. Thoạt đầu phiền phức thì không nói, nhưng khi gặp phải mấy tên điên của nước Tấn cứ đuổi theo mãi không bỏ, ta phải mất mấy chục huynh đệ đoạn hậu mới có thể thoát thân.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp lại.
Lúc này, mọi người mới chú ý đến đám người Ngưu Hữu Đạo đằng sau. Phù Hoa kinh ngạc hỏi: “Ngưu Hữu Đạo? Hồng Cái Thiên, tại sao ngươi lại bắt hắn mang đến đây vậy?”