“Ta nhớ ngươi từng nói, người như ngươi thích sạch sẽ, bảo ta phải thành thật phối hợp, nói là không muốn làm bẩn tay ngươi. Lúc đó ngươi uy hiếp ta như vậy đúng không hả?”
Hắn vừa nói xong, Nhan Bảo Như nghĩ đến điều gì đó, bàn tay đặt trên mặt đất chợt co lại theo bản năng.
Nhưng mà đã chậm, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng vung kiếm. Kiếm trong tay hắn như cái đinh gọn gàng đóng xuống, không chút do dự, có thể nói là tàn nhẫn.
“A!”
Bị giẫm trên đất, Nhan Bảo Như ngửa mặt lên trời thét lên thảm thiết, người run bần bật. Cánh tay như ngọc bị đóng đinh trên mặt đất, bị Ngưu Hữu Đạo đâm kiếm xuyên thẳng xuống đất. Thân kiếm cắm sâu một phần ba xuống lòng đất.
Lúc trước còn nói có chuyện gì có thể từ từ nói, đảo mắt cái đã xuống tay độc ác.
Chân đạp trên lưng nàng ta chợt thả ra, kiếm cũng buông, Ngưu Hữu Đạo buông chân tay lui ra hai bước, mặt không chút thay đổi nói:
“Ta nói rồi, người như ta không thích đánh giết giết, càng không muốn giết người.”
“Có điều, nếu ngươi muốn chết, ta cho ngươi cơ hội. Kiếm đưa cho ngươi, ngươi tự vẫn cho xong việc, sau đó ta sẽ cẩn thận chôn ngươi, không để ngươi phơi thây nơi hoang dã. Lấy đức báo oán, vậy là đủ rồi chứ?”
Nhan Bảo Như run lẩy bẩy, bò mấy lần không dậy nổi, bàn tay bị đóng trên mặt đất, quả thực khó mà bò lên nổi.
Ngưu Hữu Đạo đứng bên cạnh lạnh nhạt quan sát, phát hiện người phụ nữ này quả nhiên có tu vi sâu dày, trúng một chưởng Càn Khôn của mình mà có thể chịu được đến hiện giờ.
Cuối cùng, Nhan Bảo Như vẫn bò lên, quỳ một chân trên đất, nắm chặt chuôi kiếm rút một cái, người đau đớn đến mức rên rỉ.
Cánh tay bị ghim trên đất được giải thoát, đau đớn run lẩy bẩy, mũi kiếm nhấc lên trước cổ, nhưng chậm chạp không hạ được quyết tâm tự sát, cứ vậy mà chết sao?
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm biến hóa trên vẻ mặt của nàng ta.
Đột nhiên, Nhan Bảo Như giống như nổi điên, vung kiếm đâm tới Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng với tình trạng của nàng ta, nào có thể giết được Ngưu Hữu Đạo, bị Ngưu Hữu Đạo vươn tay bẻ một cái cướp lấy kiếm trong tay.
Ngã nhào xuống đất, Nhan Bảo Như thống khổ mà lại tuyệt vọng.
“Con mẹ nó, ngươi không có can đảm tự sát còn làm bộ làm tịch với lão tử làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nổi giận, vung tay vồ một cái kéo tóc nàng ta, kéo đi xềnh xệch.
Nhan Bảo Như oa oa kêu loạn, vung tay đánh lên cánh tay Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo không có thời gian để ý, nắm tóc kéo nàng ta đi trên cỏ, kéo thẳng về phía gò đất bên kia.
Gò đất chìm trong bụi cỏ cao hơn người, vừa nãy lộ ra sau khi hắn dùng kiếm khí dọn dẹp cỏ dại. Gò đất bị phá hoại, có rất nhiều kiến sốt ruột bò tới bò lui, hiển nhiên là một tổ kiến.
Ngưu Hữu Đạo kéo người tới trước gò đất, tàn nhẫn giật nắm tóc kéo lên, cho nàng ta thấy tổ kiến trước mắt.
Nhan Bảo Như trừng mắt, sợ hãi gào lên:
“Ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều, tóm chặt tóc nàng ta nhấn mạnh về phía gò đất. Ầm! Tầng đất bị đánh mạnh, hắn ấn dí đầu nàng ta vào trong tổ kiến.
Thân thể nàng ta giãy giụa kịch liệt, trong gò đất vang lên tiếng “Ô ô” không ngừng.
Không để cho nàng ta cảm nhận sâu sắc mùi vị trong đó, Ngưu Hữu Đạo sẽ không rút đầu nàng ta ra.
Rất nhiều kiến bò loạn trên mặt và tóc nàng ta, tình cảnh quả thực khá khủng bố. Thậm chí có con kiến bắt đầu bò lên người nàng ta. Nàng ta lắc đầu muốn vùng thoát.
Ngưu Hữu Đạo ấn chặt tóc nàng ta, ngồi xổm bên cạnh, nói bên tai nàng ta:
“Trước đây ta thường đào lỗ dưới đất, sau đó đã hiểu một đạo lý, đó là người sống sống những tháng ngày giống như người chết mới là điều đáng sợ nhất. Có biết trước đây ta xử trí loại phụ nữ không biết điều như ngươi ra sao không? Ta sẽ không để ả chết dễ dàng, mà sẽ chôn ả xuống đất, cắm một cái ống cho ả ăn uống, khiến ả chết cũng không được mà sống cũng không xong, để cho ả vẫn sống dưới đất nhưng không cục cựa gì được. Không quá ba ngày, ta hỏi ả điều gì, ả lập tức thành thật trả lời cái đó. Mùi vị đó để cho ngươi chậm rãi hưởng thụ. Bây giờ, trước tiên hãy nếm thử mùi vị này trước đi.”
Dứt lời, hắn thi pháp cạy miệng nàng ta, khiến nàng ta không khép miệng lại được, lại túm chặt tóc nàng ta, ấn sâu vào trong tổ kiến.
Nhan Bảo Như trợn mắt, điên cuồng mà lúng búng nói:
“Nói… ta nói…”
Ngưu Hữu Đạo ngừng tay, khôi phục cằm nàng ta, hỏi:
“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ.”
“Ta nói!”
Nhan Bảo Như khóc rồi, bị dọa khóc, khóc ròng ròng nói:
“Đồng Mạch, là Đại tư không Đồng Mạch của nước Yến bảo ta tới giết ngươi.”
Đồng Mạch? Ngưu Hữu Đạo nhăn mày, kéo nàng ta ra, thi pháp ấn vào thân nàng ta, đánh bay lũ kiến trên người.
Sau đó hắn tóm chặt cổ áo nàng ta, kéo ra xa tổ kiến, trước tiên thi pháp hạ cấm chế trên người nàng ta, khống chế vết thương đang chảy máu, rồi lại ấn một chưởng lên lưng nàng ta. Hắn dùng Càn Khôn quyết giúp nàng ta hóa giải cảm giác nóng lạnh giày vò trong cơ thể.
Một ít ngoại thương không là cái gì, sự đau đớn giày vò trong người không còn nữa mới thật sự được giải thoát, thoải mái.
Thoát khỏi thống khổ, Nhan Bảo Như trút được gánh nặng, vô cùng chật vật, ngơ ngác ngồi dưới đất, dáng vẻ hồn phi phách lạc.
Đã buột miệng cầu xin tha thứ, sự tự tôn của cao thủ hạng hai Đan bảng hoàn toàn sụp đổ.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng trước mặt nàng ta, hỏi:
“Đồng Mạch bảo ngươi đến giết ta? Lão ta được Thương Kiến Hùng sai khiến sao?”
Nhan Bảo Như thất lạc nhìn mặt đất, mờ mịt nói:
“Thương Kiến Hùng? Không biết. Đồng Mạch biết ta sắp vào bí cảnh Thiên Đô nên liên lạc với ta, bảo ta giết ngươi, nói rằng quyết không để cho ngươi sống sót trở về. Ta hỏi ông ta tại sao phải giết ngươi. Ông ta nói đây là một cơ hội, nói ngươi chết rồi, Nam Châu sẽ nội loạn, triều đình sẽ có cơ hội khống chế lại Nam Châu. Ta nói Yến và Triệu đang vào thời khắc giao chiến, ông ta lại nói chuyện đó không quan trọng. Muốn diệt ngoại xâm thì phải bình nội loạn trước! Ta cũng chỉ hỏi, nguyên nhân muốn giết ngươi là gì thực ra không quan trọng đối với ta.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Với thân phận, địa vị của ngươi, rất tự do tự tại, tại sao làm chó săn cho lão, ngoan ngoãn nghe lời lão?”
Nhan Bảo Như:
“Chỉ một tán tu, lấy đâu ra tự do tự tại? Ta vẫn hưởng sự cung phụng của ông ta, được ông ta ngầm cung cấp tài lực cho. Ta thì sẽ làm chút chuyện trong khả năng khi ông ta gặp gỡ chuyện phiền phức.”
Thì ra là như vậy, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, lại hỏi:
“Lúc trước, ngươi làm sao đuổi theo ta?”
Lúc trước hắn đã hỏi rõ Tư Đồ Diệu, Tư Đồ Diệu không đề cập đến chuyện người phụ nữ này tham dự vào. Tư Đồ Diệu còn nói, Chử Phong Bình có ý định giấu diếm hai nhà khác.
Cho nên hắn không hiểu, nếu Chử Phong Bình đã có ý định giấu người khác, làm sao lại tìm người phụ nữ không dễ khống chế trong bàn tay như vậy? Là vì nguyên nhân khác hay Tư Đồ Diệu cố ý giấu không nói, hoặc là không chỉ có một mình Nhan Bảo Như mà còn có kẻ khác? Việc này hắn nhất định phải biết rõ. Đây cũng là một trong các nguyên nhân mà hắn cần thiết phải ép nàng ta mở miệng.
“Là trưởng lão Lê Vô Hoa của Vạn Động Thiên phủ. Ta không biết mục đích của y. Y tìm tới ta…”
Nhan Bảo Như si ngốc báo hết tình huống Lê Vô Hoa đến tìm nàng ta.
Ngưu Hữu Đạo nghe xong mới hiểu chuyện không hợp lẽ thường này rốt cuộc là sao. Thật dở khóc dở cười, hóa ra lão già Lê Vô Hoa kia có lòng tốt mà lại làm chuyện xấu. May mà người phụ nữ này không bị cuốn vào tranh đấu lợi ích to lớn, bằng không nếu đặt tâm tư lâu dài hơn một chút, hắn không bị Lê Vô Hoa hại chết thì không yên.
Nghe Ngưu Hữu Đạo gọi, chờ đợi đã lâu, mấy người Phù Hoa lộ diện, đều tỏ ra ngờ vực quan sát về phía sau Ngưu Hữu Đạo. Hiện giờ gọi họ lộ diện, không sợ có cơ sở ngầm phía sau theo tới sẽ phát hiện?
Thấy trên người Ngưu Hữu Đạo không còn cái túi mà ôm một đoạn gỗ tròn, khóe miệng còn có máu, Phù Hoa hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”