Ba nữ nhân đều chạy đến chỗ ba nam nhân, đứng bên canh nam nhân của mình, hi vọng có thể tìm được sự an toàn.
Bởi vì các nàng rất rõ, nếu ba nhân này không đáng tin, một khi Ngưu Hữu Đạo còn sống rời đi, với quyền thế ngập trời của Ngưu Hữu Đạo ở Nam châu, ba người các nàng vừa ra khỏi Thiên cốc thì chỉ có con đường chết, sư môn bọn họ nhất định sẽ làm cho bọn chết rất thảm, bằng không thì cũng không biết ăn nói như thế nào với Ngưu Hữu Đạo!
Được Đổng Kim Hoàn nhắc nhở, Triệu Đăng Huyền quay đầu thấy Ngưu Hữu Đạo, cũng có chút bất ngờ, cái tên này thật sự còn sống, Thiên Kiếm Phù cũng không giết được hắn!
Quay đầu lại vỗ vỗ sau lưng Đổng Kim Hoàn, không biết an ủi cái gì, tóm lại Đổng Kim Hoàn rất ngoan ngoãn liên tục gật đầu, tiểu nữ nhân nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh hắn ta, không dám rời đi nửa bước, cả người chìm trong sự thấp thỏm lo âu cực độ, không có chút nào cảm thấy vui mừng khi thoát thân khỏi bí cảnh!
Vẫn có một tia hy vọng, nàng ta hy vọng Ngưu Hữu Đạo không thể giữ vị trí thứ nhất, như thế Ngưu Hữu Đạo mới không sống được!
Về phần ba nam nhân kia, các nàng cũng không có niềm tin tuyệt đối, mình cũng biết mình đang ở tình huống nào, nương thân vào ba nam nhân kia, cũng biết mình ở trong mắt người khác chính là trò cười, sợ người khác xem thường, tất nhiên cũng lo lắng ban nam sẽ bỏ mặc mình.
Về phần hối hận hay không, các nàng cũng chưa nói tới, giống như Ngưu Hữu Đạo mạo hiểm như thế để rời khỏi đó, các nàng cũng không nắm chắc điều gì cả.
Bọn họ không biết rõ tình hình, không biết rằng Ngưu Hữu Đạo sắp xếp yểm trợ giúp bao nhiêu người thoát thân khỏi bí cảnh, nếu như họ biết, chỉ sợ là sẽ hối hận đến xanh ruột.
Trước mắt, các nàng cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào nam nhân mà mình đã nương thân, đây cũng là chỗ duy nhất hiện này mà các nàng có thể trông cậy vào…
Ngưu Hữu Đạo không để ý tới ba nữ nhân này, mà lại chú ý tới một nữ nhân khác, đó là Nhan Bảo Như!
Tự tiếu phi tiếu nhìn chăm chú nữ nhân này, cũng không biết Nghiêm Lập xảy ra chuyện gì, nhiều người trông coi lối ra như vậy, thế mà còn để nữ nhân này thuận lợi trốn ra được!
Nhan Bảo Như cũng nhìn thấy hắn, chạm phải ánh mắt tự tiếu phi tiếu đó, trái tim run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi không tên, một cảm giác hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh liền trấn định lại, đây là Thiên cốc, Ngưu Hữu Đạo còn dám làm loạn ở đây hay sao? Nhưng mà cũng khó nói trước được, Ngưu Hữu Đạo cũng không phải chưa từng làm loạn ở Thiên cốc.
Lúc quay đầu nhìn sang nơi khác, lại thấy được ở một bên khác trên vách đá đựng đứng có người của tam phái trung lập, rõ ràng là đã có người lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta.
Một cảm giác bi thương trào dâng lên, nàng ta biết một khi rời khỏi nơi này, thì điều gì đang chờ đón nàng ta, ngang nhiên trước mặt mọi người hãm hại tam phái, tam phái sao có thể buông tha cho nàng ta được, vừa rời khỏi nơi này thì có thể phải đối mặt với sự truy sát!
“Sư thúc!” Trước đó đã phái hai đệ tử Linh Kiếm sơn, giờ đã tìm được Chử Phong Bình.
Nghe thấy tiếng gọi, Chử Phong Bình bỗng nhiên thu tay, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng trên vách đá, gương mặt co quắp mấy lần, cảm giác trong mắt toát ra sự tức giận.
Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn thấy ông ta, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi nào khi nhìn nhau.
Các đệ tử Linh Kiếm sơn lần lượt nhìn Ngưu Hữu Đạo đứng trên vách đá, đỗng tĩnh của bọn họ cũng khiến người Tiêu Dao cung và Tử Kim Động cũng quay đầu nhìn.
Ngưu Hữu Đạo? Vẻ mặt mỗi người khác nhau.
Tóm lại, cho dù là nước Yến, nước Vệ, nước Tề hay là nước Hàn và nước Tống, cũng đều có mấy phần ngầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, bốn nước đều có người bị Ngưu Hữu Đạo dụ rồi bị xử lý một đám.
“Bí cảnh kết thúc, người của Phiêu Miễu các còn đang chời chúng ta kiểm kê, đi thôi, đi thôi.” Nghiêm Lập nhắc nhở một câu.
Nói tới Phiêu Miễu các, mọi người cũng không dám chậm trễ nữa, dựa theo thỏa thuận, người của Yến, Vệ và Tề cùng kiểm kê Linh Chủng.
Nước Hàn đang tiến hành chiến tranh trong nước và nước tống cũng hợp lại với nhau, Linh Chủng hai bên góp lại, liên hợp tranh đoạt xếp hạng thành tích.
Lối ra Thiên cốc, Đông Hải Đại Thánh, Tây Hải Yêu Vương, Nam Hải Pháp Vương và Bắc Hải Minh Chủ lại xuất hiện, đến xem kết quả cuối cùng, nghe người bên ngoài nói, người Tứ Hải hình như giúp Ngưu Hữu Đạo tranh được thành tích tốt, bồn người đều có chút kinh ngạc, tình hình là như thế nào vậy?
“Ơ! Người nước Tần hình như cũng chưa thấy ra.” Có người phát hiện dị thường.
Một nhóm người tụ tập ở lối ra được nghe nhìn kỹ, thật đúng là như thế, nước Tấn không đoạt được đệ nhất đã là chuyện hiếm thấy, lần này thế mà lại chưa ra, rốt cuộc bên trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?
Đàm người đồng loạt nhìn về phía chưởng môn Khí Vân tông – Thái Thúc Phi Hoa, chỉ thấy ông ta mặt mày tái mét, không biết có bao nhiêu người âm thầm cười trên nỗi đâu của người khác.
“Ơ! Hình như người nước Triệu cũng chưa ra.” Lại có người phát hiện ra.
Không cần nói, nước Triệu có: chưởng môn Lạc Hà sơn trang – Tả Thừa Phong, chưởng môn Quy Nguyên tông – Tưởng Vạn Lâu, chưởng môn Tụ Tiên giáo – Mễ Mãn, ba người vẫn quan sát kĩ thì sớm đã phát hiện người nước Triệu chưa có một ai đi ra cả, cả mặt đều tối thui.
Long Hưu, Mạnh Tuyên và Cung Lâm Sách trong lòng ba người ngược lại có mấy phần bất an, đã ẩn ẩn phát giác được ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, chính bọn họ cũng chú ý tới, trong nhóm người ra khỏi đấy thì nhân số nước Yến hình như là nhiều nhất.
Đây có phải là đã nói nước Yến thu lượi nhiều nhất không, cũng là tạo thành tổn thương lớn nhất đối với môn phái khác không?
Chính bọn họ suy đoán như vậy.
Người khác cũng cho rằng là như thế.
…
Lúc xế chiều, tất cả các bên mang Linh Chủng từ bên trong bí cảnh ra đều đã hoàn tất việc kiểm kê, Bạch Ngọc Lâu – người chủ trì cầm kết quả đã được thẩm tra kĩ càng bay lên núi cao đối diện.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà Toa Như Lai đã đến đây, chắp tay, thờ ơ đứng ở trên vách núi quan sát, từ từ giơ tay nhận lấy tờ giấy Bạch Ngọc Lâu đưa kiểm tra xem xét.
Vạn Động Thiên Phủ phái người đi thăm dò tin tức ở chỗ kiểm kê cũng quay về rồi, bí mật báo kết quả kiểm kê của mấy nước cho Ngưu Hữu Đạo biết.
Mặc dù cũng không biết cụ thể mấy nhà đó đạt được bao nhiêu Linh Chủng, nhưng có thể xác định là là năm nước không hề liên thủ.
Sau khi ngăn chặn được khả năng này, trái tim treo lơ lửng của Ngưu Hữu Đạo cũng coi như hạ xuống rồi, xoay người về phía Phù Hoa đang đứng bên cạnh, nhắc nhở một câu: “Dặn dò phía dưới, những người nước Tấn kia toàn bộ giết hết không để ai biết!”
Mấy người liên quan nhìn nhau, Phù Hoa nói: “Chúng ta hạ thủ, việc này sơm muộn cũng lộ ra, căn bản không gạt được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chí ít hiện tại còn có thể che giấu! Bây giờ, Khí Vân tông rất có thể đang tức giận, các ngươi muốn Khí Vân tông cắn chúng ta không thả ư?”
Hồng Cái Thiên chần chờ nhắc nhở: “Số lượng Linh Chủng trên tay ngươi chỉ sợ khiến cho người khác nghi ngờ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngoại trừ chúng ta, ai cũng không thể xác định được người Tứ Hải rốt cuộc đào được bao nhiêu Linh Chủng, ngoại trừ giành được, cái khác thì cứ một mực nói là chính các ngươi thu thập. Hiện tại, điều mọi người biết đến là Yến, Vệ, Tề, Hàn và Tống liên thủ giày vò khiến nước Tấn không rõ tung tích, để Khí Vân tông bọn họ tìm năm nước kia đòi công đạo đi. Mặc kệ Khí Vân tông có dám cắn năm nước kia hay không, đều có thể làm giảm bớt áp lực của chúng ta.”
Mấy người như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, Phù Hoa nói: “Tử Kim Động bên kia sẽ không lỡ miệng nói ra chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cái này ngươi yên tâm, tạm thời Tử Kim Động sẽ không làm lộ mối quan hệ giữa ta và bọn họ. Miễn là phải qua ải này, chờ ta ổn định lại thế cục, Khí Vân tông nổi giận cũng sẽ hết giận, sẽ tỉnh táo lại, cũng không phải do bọn họ làm loạn.”