Chỉ là, ba người đều cảm thấy việc này có gì không ổn, từ thái độ của mấy người Phù Hoa có thể thấy.
“Yêu vương…”
Phù Hoa nhắc một câu ám chỉ.
Tây Hải yêu vương lườm nàng ta một cái:
“Sợ cái gì!”
Thấy yêu vương nhà mình sốt ruột như vậy, Phù Hoa cũng thật bất đắc dĩ.
Nàng ta, bao gồm mấy người Lãng Kinh Không, đều bị Ngưu Hữu Đạo chống lên làm cái dù che mưa, không trên không dưới, không chịu nhận cũng được, không chấp nhận cũng không được.
Đã đưa mà họ không cần, chỉ cần họ từ chối, Ngưu Hữu Đạo tùy tiện hô một câu để tất cả người ở đây làm chứng, ba trăm triệu kim tệ này lập tức không còn liên quan gì đến họ.
Đông Hải Đại Thánh nhỏ giọng nhắc nhở Tây Hải yêu vương:
“Ngươi gấp cái gì?”
Tây Hải yêu vương nhỏ giọng đáp lại:
“Có gì đáng sợ chứ? Không được thì cho đi là xong.”
Ông ta thoải mái thu phiếu thưởng vào trong tay áo mình.
Thấy ông ta lấy xong, là ba trăm triệu kim tệ, Long Hưu nổi giận:
“Lão yêu quái, muốn trắng trợn cướp đoạt trước mặt Phiêu Miễu các hả?”
“Hừ, cơm không thể ăn như vậy, lời càng không thể nói như thế.”
Tây Hải yêu vương nhìn quanh mọi người, nhìn về phía Bạch Ngọc Lâu:
“Chư vị đều thấy rồi đấy, cũng nghe rồi, là Ngưu Hữu Đạo chủ động đưa cho chúng ta, tại sao lại nói là trắng trợn cướp đoạt?”
Mạnh Tuyên lập tức nhắc nhở:
“Ngưu Hữu Đạo, nơi này là Phiêu Miễu các, tự có người giữ gìn lẽ phải, có đưa hay không là do ngươi nói.”
Ý của ông ta rõ ràng là bảo Ngưu Hữu Đạo thu về, bây giờ vẫn còn kịp.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo trịnh trọng trả lời:
“Lần này ta có thể sống sót trở về là nhờ các huynh đệ Tứ Hải giúp đỡ, càng phải dựa vào bốn bị đại tỷ đại ca kết nghĩa trợ giúp. Tiền là chuyện nhỏ, nói không giữ lời là chuyện lớn!”
Dứt lời, hắn chắp tay với đám đông, tỏ vẻ mệnh khó theo.
Hắn đã nói vậy trước mặt mọi người, Long Hưu và Mạnh Tuyên trầm mặc.
Ngọc Thương cau mày.
Ba người Phí Trường Lưu xoắn xuýt, thầm than, đạo gia, ngài làm loạn gì đây, ngài ngang nhiên đắc tội với ba đại phái đó!
Chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiện sơn lại khác, có vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Huynh đệ kết nghĩa?”
Nam Hải pháp vương có phần khó hiểu quay lại hỏi:
“Các ngươi kết nghĩa?”
Hồng Cái Thiên cố sức dạ một cái.
“Ha ha, hóa ra là người mình.”
Tây Hải yêu vương chỉ sợ thiên hạ không loạn, vỗ vai Ngưu Hữu Đạo, cười hì hì nói:
“Tiểu tử, ta rất thưởng thức ngươi. Trên đất bằng không ở được thì sang bên phía ta. Sau này ở Tây hải có chuyện gì thì gọi một câu, bản vương chủ trì cho ngươi!”
“Ừm…”
Ngưu Hữu Đạo lại bị vỗ trúng vết thương, nhe răng đau đớn.
“Há, ngươi bị thương. Ta có hạt Thiên Tể đan đây.”
Tây Hải yêu vương chợt nhận ra, lấy một viên thuốc vứt cho Ngưu Hữu Đạo.
“Ây, cho ngươi.”
Nhận đan dược, Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười nói:
“Yêu vương quả nhiên là người sảng khoái!”
“Chứ sao!”
Tây Hải yêu vương đắc ý nói, sau đó nói với ba vị kia:
“Người ta đã hào phóng, chúng ta cũng không thể keo kiệt. Hạt Thiên Tể đan này tính trong ba trăm triệu kim tệ kia, mọi người chia đều!”
Đông Hải Đại Thánh, Nam Hải pháp vương, Bắc Hải minh chủ càng không có gì để nói. Ông ta đã nói như thế, họ còn có thể nói cái gì?
Phù Hoa tiến lên một bước, thấp giọng nói:
“Tiền có thể để lúc về hẵng đưa, cần gì phải đưa cho chúng ta trước mặt mọi người! Ngưu Hữu Đạo, ngươi cố ý đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng trả lời:
“Đại tỷ, tỷ thấy tình huống rồi đấy, làm gì có chuyện quay về. Vừa quay về, tiền đã rơi vào tay ba phái nước Yến, đến lúc đó các người dù có ép chết ta cũng không có đâu.”
Phù Hoa:
“Cãi chày cãi cối!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu đại tỷ cảm thấy số tiền này phỏng tay, có thể trả cho ta trước mặt mọi người!”
Đối phương có nhận trước mặt mọi người hay không không phải vấn đề đối với hắn, dù sao cũng không bị thiệt.
Món của cải khổng lồ này rời tay rồi, hắn lập tức bớt được cả đống phiền phức. Nếu không như thế, hắn còn dám nuốt đống tiền này sao? Chỉ cần đối phương dám thu, hắn dám cho!
Phù Hoa nghiến răng nghiến lợi:
“Nhà ngươi quá âm hiểm!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Không thể nói như thế, mọi người đã kết nghĩa rồi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Đại tỷ không thể một mình ta gánh hết phiền phức chứ.”
Chủ nhân Tứ Hải đều nghiêng tai lắng nghe họ nói chuyện. Nghe xong, Đông Hải Đại Thánh thấp giọng hỏi Lãng Kinh Không:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lãng Kinh Không rất bất đắc dĩ:
“Đại Thánh, việc này rất phức tạp, một hai câu không thể kể hết. Hiện giờ thật sự không phải lúc nói chuyện.”
Tây Hải yêu vương nhìn Ngưu Hữu Đạo và Phù Hoa chúc đầu vào nhau thì thầm, nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng hỏi Phù Hoa:
“Sảng khoái một chút, tiền này có lấy hay không? Nếu không thì để ta trả cho hắn, đừng lãng phí Thiên Tể đan của!”
“…” Phù Hoa không biết nên nói như thế nào, quan trọng là một hai câu không thể nói được, cuối cùng đành cắn răng nói:
“Bây giờ nói gì cũng đã muộn, có lấy hay không cũng vậy.”
“Còn chẳng phải vậy?”
Tây Hải yêu vương rút hai tay về, có điều sắc mặt có thêm vẻ ngờ vực. Ông ta rất muốn biết trong bí cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Phù Hoa cảm thấy số tiền này phỏng tay như vậy.
Thực ra cũng không phải phỏng tay. Nếu đã quyết làm, phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả. Bốn người Phù Hoa chỉ không ngờ là hấp dẫn sự chú ý của mọi người mau như vậy. Ngưu Hữu Đạo ngầm giao cho họ là thích hợp nhất, có cơ hội cho họ thong dong rút lui.
Hiện giờ Ngưu Hữu Đạo làm như vậy rõ ràng làm muốn Tứ Hải đứng mũi chịu sào, vì món của cải khổng lồ như thế sẽ khiến người ta đỏ mắt. Tứ Hải sẽ thành khiên chắn yểm trợ cho Ngưu Hữu Đạo thoát thân trước tiên.
“Minh chủ, nơi này không nên ở lâu. Chậm thì sinh biến, chúng ta quay về trước đã!”
Đoạn Vô Thường khẽ nhắc Bắc Hải minh chủ.
Thấy chuyện bên này đã xác định, Bạch Ngọc Lâu tiếp tục cao giọng đọc hạng hai, mời lên nhận thường.
Xếp hạng hai là nước Yến, so với hạng một chênh lệch đến bốn triệu linh chủng, tiền thưởng một trăm triệu kim tệ.
Đương nhiên, danh nghĩa là nước Yến, nhưng thực ra phải chia cho Vệ, Tề, chỉ là nước Yến được chia phần hơn thôi…
Ngưu Hữu Đạo quay lại xem, thấy người của Tứ Hải đã lặng lẽ rút đi, chợt mỉm cười.
Có phiền phức không thể lôi ra ngay lúc này. Hắn phải ép người của Tứ Hải rời đi, không thể để đôi bên ở lại đối chất.
Chuyện hắn ngầm gây xích mích giữa người của Tứ Hải và bảy quốc gia tạm thời chưa thể để lộ. Đôi bên cùng bị chọc giận sẽ khiến hắn gặp phiền phức lớn.
Chờ hắn thuận lợi ổn định thế lực trong tay, khắp nơi phải lo lắng chuyện khác, chuyện bị lộ ra cũng không đáng kể.
Hiện giờ người Tứ Hải vừa đi, bùn vàng trong đũng quần không phải phân cũng là phân. Người Tứ Hải không phải chủ mưu cũng phải là chủ mưu. Hắn cùng lắm chỉ là tiểu lâu la gió chiều nào theo chiều nấy mà thôi.
Hiện giờ hắn phải cố gắng hóa giải nguy hiểm trước mắt mình có thể phải đối mặt.
Hạng ba là nước Tống, kém hạng hai chỉ có năm trăm nghìn hạt linh chủng. Phần thưởng năm mươi triệu kim tệ, sau đó còn phải chia với nước Hàn.
Hạng bốn, năm, sáu là Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông.
Ba nhà này không có gì để nói, ngay cả nước Tấn còn không được một phân một hào nào, không ngờ họ còn được xếp hạng. Tuy rằng phần thưởng tới tay họ đã không còn nhiều.
“Gây sự ở Thiên cốc, Toa Như Lai còn để hắn xếp hạng nhất?”
Mấy người Long Hưu vừa hỏi được tình hình đều giật này cả mình, lại quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đã không thấy đâu nữa.
Ngưu Hữu Đạo sao có thể chờ ở đây đến cuối cùng. Thừa dịp người Tứ Hải rời đi hấp dẫn sự chú ý, hắn thừa dịp người nước Yến nhận thưởng không chú ý đã đánh mắt cho Ngọc Thương, muốn cùng Ngọc Thương nhanh chóng bỏ chạy.
Hắn không sợ nước Yến, sợ cũng vô dụng, hòa thượng chạy được, miếu không chạy được. Chỉ là, hắn không muốn bị ba phái nước Yến cuốn lấy ở đây.
Người nước Triệu và nước Tấn chết hết, nhất thời không cách nào đối chất. Những người khác đã có đám “Đầu têu” Tứ Hải kia hấp dẫn. Của cải khổng lồ lại không nằm trên người Ngưu Hữu Đạo, lại thêm ở trong khu vực của Phiêu Miễu các có nhiều tiện lợi, chính là thời cơ tốt cho hắn thoát thân…