Chẳng cần nghĩ cũng biết là kẻ nào, Tứ Hải lập tức điều động phi cầm tăng tốc độ nhanh nhất.
Tiền tới tay, muốn bắt họ phun ra cũng không dễ. Quan trọng là một khi bị đuổi theo, chỉ e không chỉ phun tiền mà thôi.
…
Mao Lư Sơn Trang, ba con phi cầm lướt tới, xoay vòng trên tầng trời thấp. Vân Hoan nhảy xuống, đáp xuống sơn trang.
Mấy người Phí Trường Lưu vì chuyện ba đệ tử mà lúng túng, sa sút, điều khiển phi cầm đi nơi khác tránh chạm trán, thương nghị phải làm thế nào.
Nhìn thấy Vân Hoan, mọi người trong sơn trang lao tới. Thương Thục Thanh nhấc váy từ trong viện chạy ra.
Chỉ thấy Vân Hoan mà không thấy Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi đỏ mắt, không quan tâm nam nữ khác biệt, lôi kéo Vân Hoan vội hỏi:
“Đạo gia đâu?”
Viên Cương nghiêm mặt, nắm chặt hai tay.
Thương Thục Thanh vừa chạy tới, răng cắn chặt môi, trong mắt đã lóng lánh nước mắt.
Vân Hoan nói:
“Không cần lo lắng, hắn còn có việc khác, tạm thời không thích hợp để về ngay. Hắn đi nơi khác lánh tạm rồi.”
Lời này vừa nói ra, Thương Thục Thanh nín khóc mỉm cười.
Viên Cương ngửa mặt lên trời, thở phào ra một hơi.
Quản Phương Nghi mừng rỡ nói:
“Đạo gia sống sót trở về?”
Nói đến sống sót trở về, Vân Hoan hồi tưởng lại cũng cảm khái, thở dài:
“Thực sự là mạo hiểm. Cũng chỉ hắn là có thể, nếu là người khác thì e đã không về được. Nhưng mọi người yên tâm, không sao nữa rồi, hắn đã an toàn đi ra.”
Thương Thục Thanh gạt lệ hỏi:
“Đã an toàn đi ra, vì sao đạo gia không về thẳng đây. Vì sao còn phải đi lảng tránh?”
Không ai hiểu tâm tình nàng lúc này. Hiện giờ thực sự nàng rất muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, cực kỳ muốn gặp.
Vân Hoan than thở:
“Quận chúa, sự tình phức tạp, bây giờ ta vừa nghĩ lại mà còn thấy sợ. Chưa vào bí cảnh, đang tập kết ở Thiên cốc, hắn đã xảy ra chuyện, dùng Thiên Kiếm phù giết ba trưởng lão chủ sự của nước Triệu ngay tại chỗ…”
Hắn ta kể lại đại khái việc bị Toa Như Lai ép lấy hạng nhất khi đó.
Mọi người nghe mà hãi hùng khiếp vía. Phiêu Miễu các là nơi nào, dám giết người trong Phiêu Miễu các, quả thực là điên rồi!
Quản Phương Nghi và Thương Thục Thanh nhìn nhau, cuối cùng cũng biết vì sao Ngưu Hữu Đạo phải chuẩn bị hậu sự, cuối cùng cũng biết vì sao Ngọc Thương ấp a ấp úng báo tin. Nếu tin tức này lúc đó bị lan truyền ra, cả Nam Châu tức khắc đại loạn, không phải điều mà Hiểu Nguyệt các muốn thấy.
Quay đầu lại, Quản Phương Nghi hỏi:
“Đạo gia đã không sao, nói cách khác, đạo gia lấy được hạng nhất?”
Vân Hoan cười khổ, vuốt cằm nói:
“Không sai! Trong quá trình tiến hành bí cảnh Thiên Đô, đạo gia một người ép quần hùng, đoạt được hạng nhất!”
Cho dù nghe từ đầu đã có dự đoán, nhưng đến lúc xác nhận kết quả, mọi người vẫn bị chấn động không nhẹ. Hạng nhất?
Thương Thục Thanh cắn môi không nói, nội tâm nảy sinh cảm giác kiêu ngạo. Nàng biết, không có chuyện gì có thể làm khó đạo gia!
Viên Cương như trút được gánh nặng nói:
“Đạo gia không hổ là đạo gia tung hoành hắc bạch lưỡng đạo mà ta biết!”
Mọi người không nghiền ngẫm thâm ý trong lời nói của hắn ta. Quản Phương Nghi lại hỏi:
“Trong bí cảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này…”
Vân Hoan nhìn mọi người, hơi khó xử nói:
“Không thể dăm ba câu mà nói rõ được, liên lụy tới một số vấn đề thực khó nói. Ta cũng không biết có nên nói cho mọi người hay không. Mọi người đừng nên hỏi ta, hỏi chính hắn đi. Hắn đã nói rồi, sẽ mau chóng liên lạc với mọi người.”
Vừa mới nói xong, Công Tôn Bố đã bay tới, cầm mật thư, vui vẻ nói:
“Thư! Đạo gia gửi thư, cho Viên huynh.”
Cái gì Viên huynh với chả Viên huynh, Quản Phương Nghi cướp lấy xem trước tiên. Không xem thì thôi, vừa xem một lượt, sắc mặt bà ta đã trầm xuống. Lại là kiểu chữ quái lạ mà bà ta không thể hiểu nổi, liền tức giận ném cho Viên Cương.
Viên Cương liếc xéo bà ta một cái, lật thư ra xem.
Quản Phương Nghi hỏi Công Tôn Bố:
“Đạo gia vừa từ bí cảnh ra, sao ngươi nhận được thư của đạo gia nhanh vậy?”
Công Tôn Bố:
“Ta cũng không rõ. Đạo gia tự mình tìm tới cứ điểm bí mật ở Ngũ Lương sơn nước Triệu, bảo người ở cứ điểm khẩn cấp truyền tới.”
Quản Phương Nghi suy tư, xem ra Ngưu Hữu Đạo rời bí cảnh lập tức chạy thẳng tới cứ điểm Ngũ Lương sơn. Bà ta quay lại hỏi:
“Khỉ mặt đỏ, trong thư viết cái gì?”
Xem xong thư, Viên Cương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Thục Thanh:
“Quận chúa, nơi này không thích hợp ở lâu, phải đưa cô về phủ thành. Thuận tiện làm phiền quận chúa nhắn cho Vương gia, đạo gia đã nghe được tin tức triều đình nước Triệu tìm triều đình Yến và Vương gia đàm phán từ đệ tử Ngũ Lương sơn. Đạo gia nói, mặc kệ triều đình, không cần lo lắng ba đại phái, lập tức cử đại quân tấn công nước Triệu. Bất kể Vương gia đánh thế nào, nói chung là phải gây chiến trước đã. Dùng chiến sự tuyên cáo về Nam Châu, về thiên hạ, đạo gia đã về rồi!”
Thương Thục Thanh gật đầu, hỏi:
“Đạo gia có nói trong thư lúc nào sẽ về không? Ca ca của ta hẳn là muốn gặp đạo gia.”
Quản Phương Nghi tựa như cười mà không cười nhìn nàng, thầm nghĩ, phải là cô muốn gặp hắn chứ?
Viên Cương cứng rắn nói:
“Trong thư không nói.”
Thương Thục Thanh ừ một cái nhẹ, cúi mặt, trong mắt có vẻ thất vọng.
Viên Cương nói:
“Đoạn Hổ!”
Đoạn Hổ tiến lên một bước:
“Có!”
Viên Cương:
“Lập tức liên hệ Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Thanh Tú sơn, nói là đạo gia đã dặn dò, muốn nhân lực của ba phái lập tức đi tới chiến trường, toàn lực ủng hộ cho Mông soái tác chiến!”
“Vâng!”
Đoạn Hổ nhận lệnh rời đi.
Viên Cương điểm danh người khác:
“Lôi Tông Khang!”
Lôi Tông Khang bước lên:
“Có!”
Viên Cương:
“Lập tức liên hệ Đại Thiện sơn, bảo Đại Thiện sơn lập tức tập kết nhân lực đi chiến trường, ủng hộ Mông soái tác chiến! Nói là do đạo gia bảo, nếu dám kéo dài, Đại Thiện sơn tự cút khỏi Nam Châu đi, đừng để đạo gia xuống tay!”
“Ấy…”
Lôi Tông Khang sững sờ:
“Cứ nói vậy với Đại Thiện sơn sao?”
“Cứ nói như vậy!”
Viên Cương giơ một ngón tay lên:
“Đạo gia nghe nói có kẻ muốn gây chuyện trong lúc hắn không có đây. Đạo gia muốn xem là kẻ nào muốn gây chuyện!”
Mọi người nghe ra ý đồ giết một răn trăm trong câu nói. Có vẻ như ai dám nhảy ra sẽ lập tức xử lý kẻ đó. Ra vẻ hùng hồ dọa người như vậy chính là để thăm dò, rỏ ràng bày tỏ ý muốn xem kẻ nào dám trái nghịch!
Thương Thục Thanh có phần chột dạ. Lúc đạo gia không có đây, ca ca nàng cũng đã động tay chân một chút, không biết có bị đạo gia biết hay không.
“Được!” Lôi Tông Khang biết, vâng dạ.
Viên Cương:
“Ngô Tam Lưỡng!”
Ngô Tam Lưỡng tiến lên một bước:
“Có!”
Viên Cương:
“Ngươi phụ trách liên hệ nước Tống và nước Hàn. Nói cho nước Tống, đạo gia đã nói rồi, có xuất binh trợ giúp nước Tống hay không, tìm kẻ khác cũng vô dụng. Việc này đạo gia nói là được!”
Thấy không nói tiếp, Ngô Tam Lưỡng nghi hoặc:
“Vậy thôi?”
“Ừ.”
Viên Cương gật đầu, nói tiếp:
“Bên nước Hàn thì nói, đạo gia bảo bọn họ lập tức dừng chiến với nước Tống, bằng không Nam Châu ta lập tức gửi quân giết vào lãnh thổ nước Hàn!”
“Chuyện này…”
Ngô Tam Lưỡng tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
“Chỉ cảnh cáo thôi, nước Hàn có thể nghe sao?”
Đừng nói ông ta, ngay cả mấy người Quản Phương Nghi cũng có vẻ khó hiểu.
Họ nào có biết Ngưu Hữu Đạo trong bí cảnh đã đắc tội với bao nhiêu người. Hiện giờ hắn đi ra, tất nhiên vướng tay vướng chân khắp nơi. Thí dụ như với nước Tống, hành vi đã rất rõ ràng, đó là đang nhắc nhở nước Tống, có phải ba đại phái nước Tống tiếp tục muốn gây sự với ta?
Khóe miệng Vân Hoan hơi giật giật.
Viên Cương:
“Thư không dài, khó nói rõ, đạo gia nói vậy tất nhiên có nguyên nhân, làm theo đi.”
“Được!” Ngô Tam Lưỡng đáp lại.
Viên Cương quay đầu nói với Công Tông Bố:
“Ngũ Lương sơn phụ trách liên lạc với nước Tề và nước Vệ, chia ra báo cho hai nước này rằng đạo gia đã dặn, hai nước truy sát đạo gia trong bí cảnh làm đạo gia rất mất hứng. Đạo gia chuẩn bị khởi quân ở nơi khác lãnh thổ nước Triệu, liên thủ với nước Tấn giáp công Tề, Vệ!”
Từ đâu ra quân đội đây? Mắt Quản Phương Nghi chớp sáng, lẽ nào nói về chuyện Hiểu Nguyệt các khởi binh? Ngoại trừ Hiểu Nguyệt các, hẳn là không có ai khác. Hiểu Nguyệt các khởi binh có thể tấn công Tề, Vệ sao?