Cứ tiếp tục thế này, nếu Nam Châu khuếch trương được địa bàn, thế lực bành trướng, hậu quả thực sự khó mà liệu nổi.
Cừu hận kéo dài với Ninh Vương Thương Kiến Bá khiến cho lão sợ hãi không thể sống yên ổn. Nếu Thương Triều Tông đắc thế, dù triều đình không đổ, Đồng Mạch lão cũng mất đường lui. Một khi Thương Triều Tông mang thù, bất kỳ lúc nào Đồng Mạch lão cũng có thể trờ thành điều kiện để Thương Triều Tông thoả hiệp với triều đình. Một lý do “thanh quân trắc” là đủ để chơi chết lão rồi!
Thấy chiến sự đông kết sắp tan, Đồng Mạch không thể ngồi yên xem nữa, viện lý do tương tự, khơi lên tâm bệnh của Thương Kiến Hùng.
Thế là lão âm thầm liên hệ với nước Triệu bên kia.
Trên chiến trường, tình thế nước Triệu không ổn, thế công bị đánh cho thành thủ, nhưng chủ động bới ra chiến sự, không thể tự xuống đài được, ai mà vứt bỏ được quốc thổ chứ?
Lúc này, nước Yến chủ động cầu hoà, đương nhiên song phương ăn nhịp với nhau.
Chủ động cầu hoà đương nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi tương đối. Điều kiện ngưng chiến là nhân mã nước Yến phải lui về, trả đất đai nước Triệu đã chiếm được cho nước Triệu.
Thứ mà bao nhiêu tướng sĩ nước Yến rơi đầu lâu vẩy máu nóng xuống mới lấy được, với Thương Kiến Hùng và Đồng Mạch, cũng không quan trọng.
Triều đình cực lực khuyên bảo, ba phái lớn cũng không thể không đối mặt với hiẹn thực. Nước Yến không thể chiếm được nước Triệu, đánh xuống cũng là được không bù nổi mất, đánh đến mức nước Triệu không dám xâm phạm là đã đạt mục đích rồi, trả lại đất đai cho nước Triệu, liên thủ với nước Hàn, hoá giải uy hiếp ở bắc bộ nước Yến là lựa chọn tốt nhất.
Sự sắp thành rồi, đột nhiên Ngưu Hữu Đạo trở về.
Đồng Mạch bi phẫn cực độ. Vì sao tặc tử kia vẫn còn sống mà về vậy? Tặc tử kia vừa đến, tất cả liền lộn xộn. Hắn mặc kệ hoà đàm, mặc kệ triều đình, thậm chí là mặc kệ cả ba phái lớn, trực tiếp khai chiến với nước Triệu!
Trong cơn nóng giận, nước Triệu để lộ ra nội tình triều đình nước Yến cẩu thả nhượng bộ khiến cho thần dân Yến Kinh xôn xao không ngừng!
Đương nhiên, bên này có thể dùng lý do kẻ địch làm nhiễu loạn lòng người để dỗ yên dân chúng, nhưng Hoàng đế phẫn nộ thì không tránh được.
Thương Vĩnh Trung than thở, trấn an: “Tướng gia không cần lo lắng. Lần này Nam Châu chọc giận ba phái lớn rồi, bọn họ chưa chắc đã có quả ngon để ăn.”
Đồng Mạch lạnh lùng không đáp lại. Đương nhiên ông ta cũng hy vọng điều này. Nhưng thực sự Nam Châu chỉ xúc động nhất thời thôi sao?
Cao Kiến Thành cũng nhíu chặt mày. Chẳng những Ngưu Hữu Đạo đã về được từ bí cảnh mà còn giành được cái hạng nhất. Ông ta vừa thở phào, ai ngờ hắn lại làm ra việc này.
Ông ta cũng không biết rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, trắng trợn đối nghịch với ba phái lớn như vậy được sao?
Ngưu Hữu Đạo vừa về đã cường thế như thế, thậm chí còn có vẻ hơi quá mức, khiến cho ông ta rất lo lắng.
Ông ta cũng hy vọng hành động này của hắn không phải xúc động nhất thời, nhưng lần lượt hãm các nước như vậy, thực sự không nhìn ra cưỡng ép khai chiến với nước Triệu sẽ có lợi ích gì, nhưng kết quả sẽ bị ba phái lớn của nước Yến tính sổ là có thể nhìn thấy khá rõ.
Nước Tấn, Thiệu Bình Ba hiện tại tâm trạng rất nặng nề, nhanh chóng đi vào bên trong hoàng cung, Ngưu Hữu Đạo lại không chết?
Sau khi tới bên này, đầu nhập vào Thái Thúc Hùng, vì để cho Thái Thúc Hùng yên tâm, cũng bởi vì y biết được mình nói chuyện với ai đều bị người theo dõi, cho nên y hầu như không liên lạc với giới tu hành, như vậy nên kết quả của bí cảnh Thiên Đô là như thế nào, y cũng không rõ lắm.
Tới tận vừa nãy, khi được Thái Thúc Hùng gọi tới, nói là nhận được tin tức từ Ngưu Hữu Đạo gửi tới, muốn liên hợp lại tấn công nước Vệ và Tề. Thái Thúc Hùng còn muốn hỏi ý kiến của y xem thế nào.
Lúc đó y mới biết được, chẳng những Ngưu Hữu Đạo còn sống từ trong bí cảnh đi ra, còn có thể lực áp quần hùng, giành quán quân tại bí cảnh Thiên Đô năm nay.
Chưa nói tới những nước khác, chỉ nói những người nước Tấn bên này tham gia bí cảnh Thiên Đô đều nhận được mệnh lệnh, khi gặp được Ngưu Hữu Đạo ở bên trong thì hãy giết chết, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể còn sống mà đi ra cơ chứ?
Như vậy mà Ngưu Hữu Đạo còn không chết, điều này làm tâm trạng y rất kém.
Trước khi đi vào bên trong, sắc mặt của Thiệu Bình Ba đã bình tĩnh lại, đi vào trong, rồi tới gần Thái Thúc Hùng đang ngồi sau án, hành lễ.
Sau khi chào hỏi, Thiệu Bình Ba nói thẳng vào chuyện chính: “Ngưu Hữu Đạo muốn liên hợp với bệ hạ tấn công Vệ và Tề, việc này có thể tin hay không?”
Thái Thúc Hùng chỉ vào hai trang giấy trên mặt bàn. Đại tổng quản Đào Lược hiểu ý bèn cầm lấy rồi đưa cho Thiệu Bình Ba xem.
“Trước đó còn muốn hỏi ngươi xem có đáng tin hay không, thật không ngờ lại có tin tức mới chuyển tới, Ngưu Hữu Đạo phá hủy cuộc hòa đàm giữa nước Yến và Triệu, rồi sau đó lại tấn công nước Triệu, ngươi cũng xem tin tức này đi.” Thái Thúc Hùng bình tĩnh mà nói.
Thiệu Bình Ba cầm hai mảnh giấy ở trên bàn lên rồi đọc, sau khi đọc xong thì cảm thấy khá kinh ngạc mà hỏi lại: “Bệ hạ, hắn lấy binh lính ở đâu ra mà muốn liên hợp với bệ hạ tấn công nước Vệ và Tề? Hiện tại hắn lại còn chủ động dựng lên chiến tranh với nước Triệu nữa, chiến tranh một lúc với cả ba quốc gia, ai cho hắn tự tin này?”
Thái Thúc Hùng cũng không hiểu: “Vậy ngươi nói xem, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng chuyện này để quấy rối chúng ta?”
Thiệu Bình Ba đi tới, thả xuống hai mảnh giấy lên bàn: “Ngưu Hữu Đạo không quan tâm tới ba phái lớn của nước Yến uy hiếp, cố ý phát động chiến tranh, sau đó lại gửi thư muốn liên thủ với bệ hạ, thật sự là khó tin. Những hành động kỳ lạ của Ngưu Hữu Đạo chỉ xảy ra sau khi thoát khỏi bí cảnh Thiên Đô, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mới làm cho hắn phải hành động như vậy. Bệ hạ, ngài có biết chuyện gì đã xảy ra trong bí cảnh hay không?”
Thái Thúc Hùng thở dài: “Đã sớm biết ngươi sẽ hỏi như vậy, khi trước không nói cho ngươi bởi vì trẫm cũng không rõ ràng cho lắm, còn đang liên lạc với Khí Vân tông để tìm hiểm thông tin.”
Thiệu Bình Ba hỏi tiếp: “Tình hình như thế nào?”
Thái Thúc Hùng lắc đầu: “Hiện tại thì Khí Vân tông cũng không rõ ràng cho lắm.”
Thiệu Bình Ba kinh ngạc: “Khí Vân tông cũng có người tham gia bí cảnh Thiên Đô mà, tại sao lại không biết xảy ra chuyện gì?”
Thái Thúc Hùng nhắm mắt lại, nói: “Năm nay, những người tham dự vào bí cảnh Thiên Đô của Khí Vân tông vẫn chưa có người nào còn sống trở về, toàn quân bị diệt, cho nên Khí Vân tông cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trong bí cảnh.”
“Hả!” Thiệu Bình Ba giật mình, cuối cùng cũng biết tại sao Thiệu Bình Ba lại không vui vẻ gì, theo lịch sử ghi lại thì chưa có lần nào Khí Vân tông thảm như lần này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà: “Vậy tại sao không hỏi những người khác xem tình hình bên trong là như thế nào?”
Thái Thúc Hùng: “Cũng còn đang điều tra, chưởng môn đã tự mình dẫn đầu một đám cao thủ của Khí Vân tông đi hải ngoại, tới nay còn chưa về, vẫn đang tìm đám yêu ma quỷ quái của Tứ Hải.”
“Tìm đám yêu ma quỷ quái của Tứ Hải làm gì vậy?” Thiệu Bình Ba cảm thấy hơi khó hiểu.
Thái Thúc Hùng lật trong một chồng hồ sơ ở trên bàn, rút ra một tờ rồi ném cho y: “Đây chính là thông tin từ Khí Vân tông truyền tới về bí cảnh Thiên Đô năm nay, ngươi tự mình xem đi.”
Thiệu Bình Ba vội vàng cầm lên rồi đọc, càng đọc càng giật mình, cái tên kia lại dám giết người tại Phiêu Miễu các, mà người bị giết là ba trưởng lão chủ quản của nước Triệu nữa!
Trước đó y còn không thể hiểu được tại sao Ngưu Hữu Đạo lại trở nên kiêu ngạo như vậy, lực áp quần hùng cướp đoạt vị trí thứ nhất, rất không giống với phong cách của hắn khi còn ẩn phía sau màn, điều khiển mọi thứ tại Nam châu. Lúc này y mới biết Ngưu Hữu Đạo không thể không cướp đoạt vị trí thứ nhất, nếu không có được vị trí thứ nhất thì ngay cả tính mạng, hắn đều không thể giữ nổi!