Khi thấy đám người kia đi hết rồi, thì Bắc Hải minh chủ và Nam Hải pháp vương lập tức đưa mắt nhìn về phía Tây Hải yêu vương. Sắc mặt của Nam Hải pháp vương xanh lét, tức giận hỏi: “Số tiền đó cũng không phải là của một mình Tây hải, tại sao ngươi lại tự tiện phá hủy nó?”
Tây Hải yêu vương than thở: “Ta cũng không còn cách nào tốt hơn cả, tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy đó, ba trăm triệu kim tệ kia chính là một mầm tai họa, nếu không hủy diệt thì cả Tứ hải đều không được bình yên. Ta làm như vậy cũng là vì mọi người, thực lực của chúng ta còn không đủ để chống lại bọn hắn, các ngươi muốn tiền hay là tính mạng của các huynh đệ đây? Chẳng lẽ các ngươi muốn thấy cảnh các huynh đệ Tứ hải đều bị giết hay sao?” Bộ dáng rất đau lòng và cao thượng.
Bắc Hải minh chủ hét: “Không cần ngươi tới dạy chúng ta cách sống như thế nào, số tiền đó chính là tiền của cả bốn nhà chúng ta, trước khi xé nát nó thì phải thông báo với chúng ta một tiếng trước chứ?”
Đông Hải đại thánh vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tây Hải yêu vương, thấy y phản ứng như vậy thì nhíu mày lại, rồi huýt dài, cũng ra hiệu cho người phía dưới.
Sau đó có một người đang điều khiển thú biển nhảy xuống biển, cơ thể đung đưa trong nước, hai tay vẫy vẫy một cách kỳ dị, bầu không khí cùng động tác của hắn ta làm người khác cảm thấy rất lạ kỳ.
Những hành động kỳ lạ đó cũng thu hút mọi người nhìn sang.
Sau đó, một bầy cá nhỏ với số lượng khổng lồ xuất hiện trên mặt biển, những con cá nhỏ này bơi lội xung quanh đó, thỉnh thoảng phun ra rất nhiều bong bóng nước.
Yêu tu đang ở trong biển kia dùng hai tay vỗ nhẹ mặt nước với một tiết tấu kỳ dị, bầy cá kia cũng theo đó mà bơi lội khắp một vùng này giống như đang tìm kiếm cái gì đó, sau đó tập trung lại gần người yêu tu kia, rồi phun ra thứ gì đó. Một lát sau, rất nhiều thứ nhỏ bé đều lơ lửng bên cạnh yêu tu kia.
Khi đàn cá đều chui xuống mặt biển, yêu tu kia mới tập trung tất cả những thứ đang ở cạnh mình rồi lên trên bờ, bay tới cạnh người Đông Hải đại thánh rồi đưa những thứ trên tay mình ra.
Sau khi thấy được những thứ đó là thứ gì thì sắc mặt của Tây Hải yêu vương hơi cứng lại.
Đông Hải yêu vương lấy hết những thứ đó rồi kiểm tra rất tỉ mỉ, một lát sau thì quay đầu nhìn chằm chằm Tây Hải yêu vương, cười lạnh: “Kế sách hay lắm, suýt nữa thì bị ngươi lừa rồi!”
Nam Hải pháp vương và Bắc Hải minh chủ cũng ý thức được, nhanh chóng đi tới, dùng ngón tay gẩy gẩy những thứ vừa được vớt lên để kiểm tra.
Cũng giống suy đoán của họ, là giả, ngân phiếu lúc trước mà Tây Hải yêu vương xé nát là một ngân phiếu giả.
Một người quay mạnh đầu lại, còn một người thì chầm chậm quay lại, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Tây Hải yêu vương, Bắc Hải Minh chủ nói bằng giọng the thé: “Côn Bảo, ý ngươi là sao?”
Cũng may ngân phiếu này của Thiên Hạ tiền trang được chế tạo đặc biệt, những miếng bị xé khi ghép lại với nhau thì không hợp, nếu không thì thật sự là bị lừa gạt rồi.
Kể cả là Đông Hải đại thánh, nếu không phải bộ dáng cao thượng vừa rồi của Tây Hải yêu vương thật sự không giống với phong cách của y thì cũng không khiến Đông Hải đại thánh nghi ngờ.
Bởi vì tờ ngân phiếu kia rất giống thật, nếu không phải tự tay kiểm tra thì hoàn toàn có thể dùng giả thay thật, nếu không thì đã không thể lừa gạt toàn bộ mọi người được.
Quan trọng nhất chính là, mọi người đều đi cùng nhau, chưa từng tách ra lần nào, thật sự không biết cái lão yêu quái này làm giả từ bao giờ.
Mấy người vừa bực mình vừa buồn cười, thảo nào cái tên này xé rách ngân phiếu dứt khoát như vậy, khác biệt hoàn toàn với lúc tại Thiên Cốc, nhận số ngân phiếu này ở trong tay Ngưu Hữu Đạo.
Khi thấy bị phát hiện thì Tây Hải yêu vương rất tiếc hận, suýt chút nữa, chỉ suýt nữa thôi thì trót lọt rồi, thế nhưng mặt ngoài vẫn kiêu ngạo mà nói: “Hừ, chỉ là kế tạm thời mà thôi, nếu không làm vậy thì làm sao đuổi cái bọn đáng ghét kia đi chứ? Làm gì mà nhìn ta ghê vậy, ta nghĩ tới nát óc mới nghĩ được cách bảo vệ tiền của chúng ta, lại còn loại bỏ luôn cả phiền phức nữa, các ngươi phải cám ơn ta mới đúng chứ?”
Đám người Tây hải, kể cả Phù Hoa đều xấu hổ mà ngoảnh mặt đi hướng khác, bắt trộm bắt tận tay, mà yêu vương nhà mình lại bị bắt tận tay nữa, thật sự là mất mặt mà.
“Hừ hừ!”
“Ha ha!”
Đông Hải đại thánh và Nam Hải pháp vương cười lạnh liên tục, tin tưởng cái tên này mới là gặp quỷ, cái gì mà kế tạm thời, rõ ràng cái tên này muốn lừa gạt tất cả mọi người mà, không chỉ lừa gạt đám người Thái Thúc Phi Hoa, mà ngay cả bọn hắn đều muốn lừa, chỉ cần lừa gạt tất cả mọi người thì số tiền ba trăm triệu kia sẽ bị tên khốn kiếp này nuốt hết!
Bắc Hải minh chủ nói kháy: “Cám ơn ngươi à? Ngươi xem chúng ta cám ơn ngươi thế nào mới được đây?”
“Aiz, được rồi, hiện tại chúng ta đang liên thủ đối ngoại, tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần cám ơn cũng được.” Tây Hải yêu vương rất hào phóng mà xua tay.
Phù Hoa bỗng nói: “Thật sự ghê tởm, chúng ta đều bị Ngưu Hữu Đạo lừa gạt!”
Bởi vì hiện trường hiện tại rất xấu hổ, nàng ta chỉ muốn giúp yêu vương nhà mình thay đổi chủ đề, nếu không thì chuyện này sẽ càng ngày càng lớn hơn, hiện tại lại vẫn ở trên địa bàn của Đông Hải đại thánh nữa, còn một đối ba.
Ánh mắt mọi người thay đổi, chủ đề chuyển tới người Ngưu Hữu Đạo, đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lãng Kinh Không hỏi: “Ngươi đang nghi ngờ chuyện xung đột giữa chúng ta và liên quân bảy nước là do Ngưu Hữu Đạo chủ trì hay sao?”
Phù Hoa: “Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy hay sao?”
Hồng Cái Thiên hỏi tiếp: “Thế nhưng người của bảy nước thật sự tấn công chúng ta trước mà.”
“Người của bảy nước còn nói chúng ta ra tay trước kia kìa!” Phù Hoa liếc nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Chúng ta lúc đó đều lên thuyền giặc, cũng đều bị lừa gạt. Hiện tại các ngươi hãy nghĩ xem, Ngưu Hữu Đạo luôn luôn có sự chuẩn bị trước lẫn cơ sở ngầm, các ngươi không cảm thấy đây là vấn đề rất lớn hay sao?”
Hồng Cái Thiên vẫn không hiểu: “Có vấn đề gì chứ? Nếu không phải là do hắn chuẩn bị trước thì lần này chúng ta chưa chắc sẽ thuận lợi đi ra ngoài.”
Phù Hoa vẫn lắc đầu: “Tại sao ngươi vẫn chưa nghĩ ra chứ? Điều này đã nói rõ rằng Ngưu Hữu Đạo có nội gian tại bên kia, hắn có cơ hội làm cho liên quân bảy nước hiểu lầm chúng ta!”
Sau khi nói tới đây thì mọi người đều rõ ràng, dù sao ở đây không ai là ngu ngốc cả, đều hiểu ý của nàng ta.
Đoạn Vô Thường hơi chần chờ: “Dù sao thì đây vẫn chỉ là suy đoán của ngươi…”
Phù Hoa cướp lời: “Cũng không hoàn toàn là suy đoán! Các ngươi nghĩ xem, hắn đã bị Toa Như Lai đẩy vào tuyệt cảnh, lúc ấy lại bị ba phái lớn nước Yến đuổi đi, muốn giành được quán quân là chuyện không thể nào! Trong tất cả các thế lực chỉ còn lại có chúng ta có thể trở thành đối tượng hợp tác với hắn mà thôi, hắn chỉ có thể nghĩ mọi cách để chúng ta hỗ trợ hắn!”
Hồng Cái Thiên nghiến răng mà nói: “Vậy mà cái tên này còn mặt mũi tới kết bái với chúng ta!”
Tây Hải yêu vương cười cười, chắp tay sau lưng nói: “Nói cách khác, thế lực khắp nơi ở trong bí cảnh đã bị tên kia lừa gạt sao? Ở bên ngoài Thiên Cốc thì chúng ta lại bị tên kia lừa gạt, mới bị người của năm quốc gia đuổi giết liên tục, vậy mà các ngươi còn tin tưởng hắn sẽ giúp các ngươi san bằng chư quốc sao?”
…
Một con phi cầm cỡ lớn từ trên trời xà xuống, đáp xuống khu lều bạt của đại quân, Thương Triêu Tông nhảy xuống từ trên lưng phi cầm.
Sau khi sắp xếp mọi việc tại Nam châu thì y lập tức đi tới tiền tuyến.
Y mới chính là chủ soái đại quân chân chính, không thể núp mãi ở hậu phương được, còn về phần hậu cần tại hậu phương đã có Lam Nhược Đình phụ trách rồi.
“Vương gia!” Mông Sơn Minh dẫn đầu các tướng lĩnh tới đón tiếp.