“Trong khi ăn nhờ ở đậu, làm việc phải nhìn mặt người ta, ngay hành động cũng không được tự do, chỉ có thể chờ đợi. Hiện giờ nước Vệ và nước Tề rất quan trọng đối với ta, liên quan đến việc ta có thể thuận lợi thu được quyền lực hay không. Những việc bên ngoài khác dù có biết nhiều cũng chẳng có gì hay, tiếp tục ẩn cư đi.”
Thiệu Bình Ba nói xong đặt bút xuống, đưa trang giấy chỉ còn hai cái tên “Cao Kiến Thành” và “Thái tử” chưa bôi xóa cho Thiệu Tam Tỉnh:
“Ta theo dõi Ngưu Hữu Đạo nhiều năm qua, vẫn quan tâm hành vi của hắn. Hắn có lộ đuôi hay không, giấu được kẻ khác, không giấu được ta. Ta không tin hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ vì xả giận! Thông báo cho Hắc Thủy đài, đặt trọng điểm quan sát xem hai phe này có liên quan gì với Ngưu Hữu Đạo hay không. Đặc biệt là Cao Kiến Thành, chỉ cần có dị thường lập tức thông báo cho ta, cũng coi như nhắc nhở bệ hạ một chút!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh đáp lại.
………….
Đồng Mạch đền tội, thiên hạ chấn động!
Tiền tuyến Yến, Triệu, Ngưu Hữu Đạo đến. Đối với mấy người bên Thương Triêu Tông, rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo cũng lộ diện, rốt cuộc được gặp mặt.
Được biết “Đạo gia” đến, tinh thần của tướng sĩ châu Nam đều phấn chấn hơn nhiều, cũng được biết Ngưu Hữu Đạo có quan hệ ít nhiều đến việc tru diệt đại gian thần trong triều.
Rất nhiều người không nhịn được chạy tới xem. Mấy người Tư Đồ Diệu bên châu Kim không cần phải nói, ngay cả Thứ sử thống quân tác chiến của châu Cung là Từ Cảnh Nguyệt, Thứ sử châu Đồ An Hiển Triệu, Thứ sử châu Hạo Tô Khải Đồng, Thứ sử châu Phục Sử Tân Mậu, Thứ sử châu Trường Trương Hổ cũng khẩn cấp tới gặp gỡ vị đạo gia này, trước đây mới chỉ được nghe danh.
Từ lúc Ngưu Hữu Đạo tới quân đội, Vu Chiếu Hành phát hiện, tùy tiện chạm mặt bất kỳ quân sĩ nào cũng sẽ hưng phấn gọi một tiếng “Đạo gia”. Vu Chiếu Hành giờ mới phát hiện, sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo ở châu Nam quả nhiên không bình thường.
Ngưu Hữu Đạo phát hiện một chuyện thú vị. Không ít người hỏi han việc Đồng Mạch đền tội, đều mắng chửi Đồng Mạch, nhưng ít có người mắng Thương Kiến Hùng, bao gồm cả Mông Sơn Minh và Thương Triêu Tông cũng như vậy.
Dường như có sai cũng đều là thần tử sai. Cái sai của Hoàng đế là do gian nịnh bên dưới gây ra. Hoàng đế bị gian thần che mắt!
Ngưu Hữu Đạo không khỏi cảm khái. Xem ra, Đồng Mạch quả thực chết cũng không oan chút nào.
Hắn nhớ tới câu nói lúc trước ở trong lao tù của Đồng Mạch, thực ra ta và ngươi đều biết…
Sau khi đặt chân trong lều cỏ mới dựng, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu dẫn người tới, đưa ba nữ đệ tử kia tới bồi tội.
Tuy Ngưu Hữu Đạo biểu thị muốn khoan hồng độ lượng, nhưng ba phái không thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
Đổng Kim Hoàn, An Diệu, Lâm Phi Yến tiến vào trong lều, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo một cái lập tức cúi gằm đầu.
Căn bản không ai dám nhìn thẳng vào mặt Ngưu Hữu Đạo, nội tâm kinh hoảng mà lại hối hận.
Trước đây thân là đệ tử nhỏ nhoi bên dưới, nhiều chuyện không biết. Thượng tầng sư môn sẽ không nói cho ba nàng một số việc.
Bây giờ vì trải qua sự việc trong bí cảnh Thiên Đô, bị thóa mạ một trận nặng nề xong lại biết một chút tình huống. Ba nàng biết Ngưu Hữu Đạo giết nhóm người bên trưởng lão Quách Thanh Không của Tiêu Dao cung, cũng biết Ngưu Hữu Đạo kiên cường chống đỡ cho ba đại phái gây chiến sự, gần đây lại biết vị này đẩy ngã Đồng Mạch.
Sau khi biết rất nhiều chuyện mới sâu sắc hiểu được, vị đạo gia trước mắt này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với họ tưởng tượng.
Ba người đến giờ mới nhận ra, hàng ngũ Triệu Đăng Huyền sợ là vô dụng. Cho dù Ngưu Hữu Đạo không nể mặt mấy người Triệu Đăng Huyền mà giết các nàng, e là một cơn gió cũng không thổi lên được. Ba đại phái vốn không thèm vì các nàng mà gây khó dễ cho Ngưu Hữu Đạo.
Trước đây cảm thấy dựa vào đệ tử đại phái là có thể, bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười bao nhiêu.
Ba người thật sự hối hận rồi, hối hận phát điên, biết mình đã bỏ qua cái gì.
“Quỳ xuống!” Phí Trường Lưu đột nhiên rống lên.
Đổng Kim Hoàn sợ hãi nhũn cả chân, quỳ mọp xuống đất. An Diệu Nhi và Lâm Phi Yễn cũng giật mình quỳ xuống, đồng thời quỳ trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi lạnh lùng lườm sang, trong lòng cực kỳ khó chịu với ba cô ả kia, lòng kích động đến mức muốn làm thịt cả ba ngay lập tức.
Không chỉ là vấn đề phản bội, mà sau đó bà ta từ chỗ Tư Đồ Diệu mới biết, ba con tiện nhân này phản bội Ngưu Hữu Đạo rồi lại còn dám bỏ đá xuống giếng trong ba đại phái. Vì tự vệ, vì rũ sạch quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, ba ả phỉ báng cực kỳ thậm tệ đối với Ngưu Hữu Đạo, nói Ngưu Hữu Đạo muốn làm cái này làm cái kia với ba người.
Người khác không biết thì thôi, Quản Phương Nghi lại biết Ngưu Hữu Đạo là người như thế nào, là kẻ tâm địa sắt đá đối với phương diện đó. Xưa nay hắn chưa từng hứng thú gì với nữ sắc. Nữ tử do ba đại phái đưa tới, người nào người nấy đều đẹp hơn nhiều ba người này, không biết cầm gương lên tự soi lại mình xem, Ngưu Hữu Đạo có thể vừa mắt với các ngươi sao?
Vừa thấy được ba nữ tử, Quản Phương Nghi đã tức giận.
Phí Trường Lưu tiện đà chắp tay nói với Ngưu Hữu Đạo:
“Đạo gia, ba nghịch đồ này tùy cho đạo gia xử lý. Bất kể chém giết thế nào, ba phái tuyệt không một câu oán hận.”
“Được rồi!”
Ngưu Hữu Đạo vung tay áo, dường như muốn nói là ông ta nói hơi quá. Hắn tự mình tới trước mặt ba nữ tử, tự mình đưa tay ra nâng lần lượt từng người dậy, cũng động viên:
“Không sao, một chút việc nhỏ, không nghiêm trọng như thế, đều đã qua rồi.”
Đổng Kim Hoàn khóc lóc nức nở nói:
“Đạo gia, chúng ta sai rồi, nguyện tiếp nhận bất kỳ sự trừng phạt nào.”
Quản Phương Nghi lườm một cái, cảm thấy buồn nôn.
Ngưu Hữu Đạo xua tay:
“Không sai, không sai, cả nghĩ quá rồi. Đứng ở lập trường cá nhân của ba người các ngươi mà nói, các ngươi không nợ ta gì cả, cũng không cần vì ta mà phải bán mạng. Với tình huống khi đó, các ngươi có lựa chọn khác cũng có thể hiểu được, không hẳn là sai lầm gì. Đã qua rồi, việc gì cũng là quá khứ, không cần phải canh cánh trong lòng mãi.
“Đạo gia…” Hạ Hoa còn muốn nói điều gì.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngắt lời, khoanh tay híp mắt cười hỏi ba người:
“Nghe nói nam tử mà ba người các ngươi ủy thân cho cũng đã tới đây?”
Vốn chỉ có Triệu Đăng Huyền của Tiêu Dao cung tới, sau đó lúc Ngưu Hữu Đạo tới đã báo tin cho chưởng môn ba phái, bảo họ viết thư cho Lâm Phi Yến và An Diệu Nhi, miễn cưỡng dẫn cả hai tên đệ tử Linh Kiếm sơn kia tới đây.
Ba nữ lục tục gật đầu:
“Vâng!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Bọn họ tính lúc nào cưới các ngươi?”
Đề này thật sự lúng túng. Ba nữ líu ríu không cách nào trả lời, cưới họ, ba đại phái e sẽ không đồng ý.
Kỳ thực, ba đầu ba nữ tử cũng chỉ vì tình thế bức bách, thuần túy chỉ vì tự giữ mạng, căn bản không nghĩ đến việc nam tử được ủy thác sẽ cưới các nàng. Có điều, sau khi ra ngoài lại “Được voi đòi tiên”, quả thực có nghĩ đến điều kia.
Thấy ba người không nói ra được, Ngưu Hữu Đạo lại hỏi:
“Vậy các ngươi đồng ý gả không? Nếu đồng ý, việc này giao cho ta. Ta sẽ giúp các ngươi làm mai tới ba đại phái. Ta tự đứng ra, ba đại phái ít ra cũng cho ta chút thể diện. Việc này không phải vấn đề gì lớn, lại có thể thúc đẩy đoạn lương duyên này của các ngươi, thế nào?”
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu nhìn nhau.
Mấy người khá là bất ngờ, bất kể hiềm khích lúc trước thì thôi, lại còn lấy đức báo oán, chủ động làm việc như vậy cho đệ tử nhỏ nhoi bên dưới?
Nghe thấy hắn đồng ý tự mình đứng ra, lại được bảo không phải vấn đề lớn, trong lòng Đổng Kim Hoàn dâng lên hi vọng. Triệu Đăng Huyền có tình có nghĩa với nàng ta, nàng ta biết rõ, biết bên phía Triệu Đăng Huyền không phải vấn đề gì lớn. Điều quan trọng nhất là về phía ba đại phái.
Bây giờ Ngưu Hữu Đạo bất kể hiềm khích lúc trước, đồng ý đứng ra giải quyết vấn đề này, quả là cơ hội hiếm có, nàng ta sao có thể bỏ qua, lập tức vâng một cái nói:
“Toàn bộ tùy đạo gia sắp xếp.”