“Chỉ cần ngươi có thể khiến Thiên Hỏa giáo tin rằng ngươi sẽ không tiết lộ bí pháp, chỉ cần Thiên Hỏa giáo tin vào điểm này, Thiên Hỏa giáo sẽ không chấp nhận đòi hỏi kếch xù kia của Tử Kim động, chỉ cần bọn hắn yên tâm sẽ buông tha cho phu thê các ngươi.”
Côn Lâm Thụ đâu khổ lắc đầu: “Lời cam đoan của ta bọn hắn có thể tin sao? Cho dù chúng ta lưu lại đây rồi thì sư phụ ta phải làm sao? Uy hiếp của Tiền trưởng lão người cũng nghe rồi, phu thê chúng ta không thể vì bản thân mà vứt bỏ không màng đến sư phụ được.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ vai y: “Ngươi ấy, hồ đồ à, sao đầu óc chậm chạp quá vậy? Chỉ khi các ngươi lưu lại đây mới có thể giữ được sư phụ ngươi!”
Cung Lâm Sách sửng sốt, không hiểu, vội hỏi: “Vì sao?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Bọn hắn có sư phụ ngươi làm con bài, chẳng lẽ ngươi không có con bài sao? Thiên Hỏa Vô Cực Thuật trong tay ngươi chính là con bài. Chỉ cần bọn hắn không làm hại sư phụ ngươi, ngươi có thể đảm bảo sẽ không tiết lộ bí thuật. Còn bọn hắn nắm được sư phụ ngươi thì mới có thể tin ngươi sẽ không để lộ bí mật. đây là quan hệ nhân quả tuần hoàn, có hiểu không? Cũng là cách duy nhất để bảo vệ sư phụ ngươi, nếu không ngươi cho rằng các ngươi trở về bọn hắn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có thể không làm khó dễ sư phụ ngươi sao?”
Trong phòng nói chuyện, Quản Phương Nghi đứng ngoài cửa ghé tai lắng nghe chỉ có thể liên tục lắc đầu, trong lòng cũng thầm cảm khái, Đạo gia đúng là Đạo gia, thế nào gọi là tráo trở, đây chính là tráo trở, cả Mao Lư sơn trang không có ai bằng!
Côn Lâm Thụ ở trong phòng nghe thấy quan hệ tuần hoàn nhân quả này cũng hơi sửng sốt, cuối cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, không còn vẻ bi thương nữa mà dường như đã hiểu ra gì đó.
Nhưng y vẫn còn khá do dự: “Cho dù là như vậy, sau này cuộc sống của sư phụ ở Thiên Hỏa giáo sẽ không tốt đẹp gì.”
Ngưu Hữu Đạo: “Xảy ra chuyện như vậy còn muốn sống tốt sao? Chỉ cần người không bị tổn thương gì là đã tốt lắm rồi. trước tiên ngươi phải tự giữ mình, còn cả sư muội ngươi, chỉ cần người còn, tất cả đều có thể. Bên chỗ sư phụ ngươi, tạm thời chỉ có thể nhịn một chút, có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc, ta sẽ tìm cơ hội cứu sư phụ ngươi ra.”
Côn Lâm Thụ giương mắt nhìn về phía hắn: “Người có thể có lòng tốt giúp ta sao?” Rõ ràng y đang nghi ngờ lòng tốt của họ Ngưu này.
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi phải hiểu rõ một điểm, ta không phải giúp ngươi, mà là đang giúp chính ta. Hẳn ngươi cũng biết ta đã trở thành trưởng lão Tử Kim động như thế nào, bọn hắn đem ngươi ra trao đổi lợi ích với Thiên Hỏa giáo, ta có ích lợi gì không. người của ta, nếu ta không bảo vệ được… bên chỗ ta sẽ không còn mặt mũi gì, ta sẽ không để bọn hắn muốn làm gì thì làm.”
Côn Lâm Thụ cũng không biết có phải tự giễu hay không, cười haha: “Xem ra bất kể là môn phái nào cũng không thể tránh khỏi đấu đá nội bộ.”
“Ở đâu có người ở đó có thị phi, không thể tránh né được! Được rồi, muốn đi hay ở tự các ngươi quyết định, ta không miễn cưỡng. Giờ Văn Vũ Yên đang chờ để gặp phu thê các ngươi, đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo vứt lại một câu rồi xoay người bước đi.
Côn Lâm Thụ ở trong phòng im lặng một chút, cuối cùng vẫn đi theo, không thể tránh được.
Vừa ra khỏi cửa, Quản Phương Nghi cười như không cười với Ngưu Hữu Đạo, có vẻ đang nói gì với Ngưu Hữu Đạo, không biết là những lời tốt đẹp hay lời không hay nữa.
Ra khỏi sân bên này, đi xuyên qua gần một nửa Mao Lư biệt viện, đi tới một viện khác, cũng chính là nơi giam lỏng Hỏa Phượng Hoàng.
Ngưu Hữu Đạo và Côn Lâm Thụ không vào, Quản Phương Nghi vào trong, một lát sau đã dẫn theo Hỏa Phượng Hoàng ra ngoài.
Hai sư huynh muội gặp lại nhau, các loại cảm xúc phun trào rồi lại lo lắng cho nhau, ta hỏi huynh có sao không, huynh hỏi ta thế nào rồi.
“Sư muội, muội vừa gặp chưởng môn, muội thực sự đứng trước mặt mọi người nói lời đại nghịch bất đạo rời khỏi tông môn sao?”
Sau khi lo lắng hỏi thăm nhau xong, Côn Lâm Thụ vẫn xác nhận lại với Hỏa Phượng Hoàng. Y không ngu, không phải Ngưu Hữu Đạo nói sao sẽ như vậy, chắc chắn vẫn phải xác nhận lại.
Hỏa Phượng Hoàng cực kỳ áy náy nhưng vẫn giữ chặt cánh tay Côn Lâm Thụ: “Sư huynh, muội cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng đã xảy ra chuyện này rồi, huynh không thể trở về nữa, tông môn sẽ không tha cho huynh.”
“Muội…” Côn Lâm Thụ rất muốn mắng nàng ta hồ đồ, rất muốn hỏi nàng ta, chẳng lẽ muội chưa từng suy nghĩ cho sư phụ sao?
Chuyện trước đó Tiền Phục Thành đã lấy sư phụ Bàng Trác ra để uy hiếp bọn họ, Hỏa Phượng Hoàng không biết, nàng ta chỉ biết làm chuyện phản bội sư môn sẽ có lỗi với sư phụ, sẽ làm sư phụ khó xử chứ không nghĩ tới chuyện các đại lão tông môn có thể đem sư phụ ra để uy hiếp.
Lời trách cứ Côn Lâm Thụ đã nói ra bên miệng nhưng thực sự không thể thốt thành lời, gây ra chuyện như thế này, rốt cuộc là ai hồ đồ?
Y không thể nào trách sư muội, sư muội vì bảo vệ y nên mới bất chấp tất cả, nàng ta đã bị y làm liên lụy, tấm chân tình của sư muội y hiểu.
Lúc này, Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn để bọn hắn được nói chuyện quá nhiều nên đã chen lời đúng lúc: “Hai vị, bây giờ không phải là lúc để các người nói chuyện yêu đương, Văn Vũ Yên bọn họ còn đang chờ bên ngoài, nếu còn kéo dài, hắn lại nói ta uy hiếp các người. đừng lề mề nữa, cái gì nên đối mặt sẽ không thể tránh được đâu, đi thôi!”
Cả nhóm đi ra từ sau hậu viện, bước đến tiền viện.
Ngưu Hữu Đạo dẫn người bước nhanh về phía trước, phu thê Côn Lâm Thụ cũng thật sự không còn mặt mũi nào gặp người của Thiên Hỏa giáo, đặc biệt chưởng môn cũng đích thân tới rồi, phu thê cùng nhau cúi thấp đầu.
Tiến vào trong hành lang dài của đình đài, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho thuộc hạ bảo hộ chặt chẽ hai phu thê, không để Thiên Hỏa giáo có cơ hội hạ độc thủ, sau đó đi đến trước mặt Cung Lâm Sách nói: “Chưởng môn, người mang đến rồi.”
Cung Lâm Sách: “Vũ Văn chưởng môn không đợi được nữa rồi.
Sao đi lâu vậy?”
Ngưu Hữu Đạo một câu rũ sạch trách nhiệm: “Ông hỏi phu thê bọn họ ấy.” Hắn quay đầu lại thì thấy phu thê Côn Lâm Thụ cùng quỳ xuống trước mặt người của Thiên Hỏa giáo.”
Văn Vũ Yên cuối cùng cũng chờ được người tới liền nhìn kỹ hai người đang quỳ, trầm giọng nói: “Côn Lâm Thụ, vừa rồi Nhiếp Vân Thường đã nói những lời ngông cuồng, ta thông cảm cho hoàn cảnh các ngươi, thông cảm cho các ngươi bị ép vào tình huống bất đắc dĩ, ta có thể không truy cứu. Ngươi yên tâm, có bản tọa ở đây, sẽ không ai dám làm gì các ngươi, nói, lời Nhiếp Vân Thường nói trước đó có phải có người đã uy hiếp nàng ta nói vậy không?”
Đến giờ ông ta vẫn không dám tin, đệ tử Thiên Hỏa giáo lại có thể nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người, ông ta không tin đệ tử được Thiên Hỏa giáo dạy dỗ lại có thể không có tiền đồ như vậy, đặc biệt là trước mặt người ngoài, ông ta không thể nào chấp nhận được!
“Không có ai uy hiếp cả!” Côn Lâm Thụ ngẩng đầu, không chút do dự quả quyết gánh chịu trách nhiệm: “Chưởng môn, chuyện này không liên quan đến sư muội, đó là ý của đệ tử, là đệ tử ép sư muội nói. Lỗi là do đệ tử gây ra, là đệ tử làm liên lụy sư muội, là đệ tử có lỗi với tông môn, đệ tử có chơi có chịu, sai lầm đệ tử gây ra đệ tử sẽ tự mình gánh vác!”
“Đánh rắm à, ngươi gánh vác nổi sao?” Một trưởng lão Thiên Hỏa giáo không kìm được gầm lên.
Văn Vũ Yên đưa tay ngăn lại, chậm rãi nói: “Côn Lâm Thụ, ngươi biết ngươi đang nói gì không? ngươi có biết hậu quả không?”
Côn Lâm Thụ mặt mũi tràn đầy xấu hổ, nhìn sư muội ánh mắt mong chờ đang níu tay mình, vẫn đau khổ nói: “Đệ tử biết! Đệ tử không muốn gây thêm phiền phức cho tông môn, đệ tử nguyện lưu lại làm nô! Đệ tử đã từng thề độc với Tiền trưởng lão, cho dù người có ở đây cũng quyết không tiết lộ chút cơ mật nào liên quan đến tông môn.”