Lời này nghe cũng đủ dọa người, nói đùa đâu, người mà Thánh cảnh chỉ định, Tử Kim động dám không đi? Chọc giận Thánh cảnh, đến khi đó người xui xẻo không chỉ là một mình Ngưu Hữu Đạo ngươi, ngưởi hiện trường rất có khả năng không một ai có thể chạy thoát.
Cái khác chính là, có kiểu nói chuyện như thế này với trưởng bối hay sao? Quá hỗn xược rồi!
Vẻ mặt Xuân Tín Lương sầm lại, ông ta lại nhìn nhìn phản ứng của Chung Cốc Tử, kết quả vẫn là không nhìn ra có phản ứng gì, giống như đã chết.
Đồ Khoái cũng nhíu mày một cái, có chút bất mãn.
Thái độ của Chung Cốc Tử khiến người khác có chút nổi nóng, nhưng mà không còn cách nào, đôi lúc có những tình huống không thể không nhịn, già dặn chính là già dặn, huống hồ là một người dâng hiến cả một đời cho môn phái lại sắp chết, ai cũng không tiện nói gì.
Cự An canh giữ ở cửa vẫn đâm khộng động, nghe thấy lời này cũng không nhịn được nhìn vào trong một cái, phát hiện pháy hiện vị sư thúc hời này thực sự là đủ tùy hứng, ngay cả lời này cũng dám nói, quả thực là cả gan làm loạn!
Cung Lâm Sách chủ yếu giữ yên lặng cuối cùng lên tiếng, trầm giọng nói: “Ngưu sư đệ, ngươi là đang nói đùa sao?”
Ngưu Hữu Đạo dáng vẻ đương nhiên nói: “Ta không nói đùa, cùng lắm thì ta đánh bản thân bị trọng thương, làm cho bản thân thật sự không đi nổi, làm cho đổi người, tiện nghi cho các ngươi, các ngươi ai thích thì đi, dù sao có đánh chết ta cũng không đi!”
Nếu như là đệ tử bình thường của môn phái dám ở ngay tại chỗ nói ra lời này, sớm đã cho người ở đó đem xuống xử lý rồi. Nhưng Ngưu Hữu Đạo không phải là đệ tử thông thường, là trưởng lão, một lời không hợp liền đem xuống xử lý cũng không nói được, huống hồ cũng không nói ra lời gì quá đại nghịch bất đạo, đều là một số lời nói gần hoặc là nói nhảm.
Thân phận địa vị này, có những lúc không tránh khỏi có chút ưu đãi trội hơn người thường, nếu không có lợi ích gì Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không chạy đến làm trưởng lão này.
Huống chi không nê rmặt sư thì cũng nể mặt phật, Chung Cốc Tử ngồi ở một bên không lên tiếng đó, ai dám một lời không hợp liền đem đồ đệ của Chung Cốc Tử làm thế nào?
Nhưng hắn như thế là chơi xấu, mấy vậy trưởng lão không làm nữa, còn muốn đổi người? Mẹ nó ngươi không đi, đến lúc đó há chẳng phải là sẽ rơi xuống đầu bọn ta hay sao?
Này không nói rõ ràng, nếu thật muốn đổi người, lôi, quỷ này biết sẽ đập vào đầu ai.
Trưởng lão Nguyên Ngạn lên tiếng: “Ngươi hiểu rõ Thánh cảnh và Phiên Miễu các là tình huống gì, đến lượt ngươi muốn đi là đi, muốn không đi là không đi sao? Ngươi dám bảo đảm bên phía Thánh cảnh sẽ không biết chuyện sao? Một khi xảy ra chuyện, ngươi có biết là sẽ có hậu quả gì không?”
Ngưu Hữu Đạo tùy tiện nói: “Ai làm nấy chịu, các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy các ngươi, việc này ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa. Bên ohía ta không phải còn có Côn Lâm Thụ sao, hắn ta làm nô chịu nhục, đột nhiên dưới sự tập kích đánh ta trọng thương, hợp tình hợp lý, sẽ không có chuyện gì.”
Phó Quân Nhượng tức giận: “Ngươi xem bọn ta là đồ trang trí sao? Ngươi cho rằng bọn ta sẽ để ngươi làm loạn sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cái gì gọi là làm loạn? Việc ở bí cảnh Thiên Độ các ngươi không phải không biết, biết bao nhiêu người muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta may mắn nhặt được mạng trở về, bây giờ lại muốn để ta đi Thánh cảnh gì đó, ai cũng không muốn đi, lại bảo ta đi, các ngươi không phải hại ta thì là gì? Ai hễ nói một chút tình nghĩa đồng môn, đổi người đi gánh vác thì thế nào chứ?”
Xuân Tín Lượng đột nhiên lên tiếng: “Không ai hại ngươi, chuyện gì ra chuyện đó, sự việc liên can đến trên dưới tông môn, há có thể để ngươi tùy tính mà làm!” Nói có chút nặng lời, cho dù là Chung sư huynh đang ở bên trên, thực sự là quá quá đáng rồi.
Ngưu Hữu Đạo: “Dù sao ta không đi. Ta nói rồi, đánh chết ta cũng không đi, có bản lĩnh các ngươi cứ gi ết chết ta là được rồi.
Trước khi đi Thánh cảnh gi ết chết người, làm sao ăn nói với bên phía Thánh cảnh?
Xuân Tín Lương cả giận nói: “Chẳng lẽ môn quy trong mắt ngươi là để trang trí hay sao, thật sự cho rằng chúng ta không dám xử lý ngươi hay sao? Ngươi có tin là áp ngươi đi Thánh cảnh hay không, để Thánh cảnh xử lý!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn phản ứng của Chung Cốc Tử, kết quả vẫn là không có bất kỳ phản ứng nào, khiến người khác có không rõ vị này rốt cuộc là có thái độ gì.
Ngưu Hữu Đạo: “Xuân sư thúc, đây không phải là ta không đặt môn quy vào trong mắt, mà là phần danh sách này rõ ràng có vấn đề, rõ ràng có người muốn hại ta, rõ ràng là trong môn có người giở trò. Phần danh sách này có thể lừa gạt được người khác nhưng lại không lừa gạt được ta. Vừa xem liền nhận ra được mánh khóe. Nếu đã có người không có ý tốt, nếu đã có người muốn hại ta chết, trái phải đều là một con đường chết, vậy ta cũng không cần gì phải khách khí.”
Mọi người đều sửng sốt, danh sách có vấn đề?
Danh sách bên phía Phiêu Miễu các đưa có thể có vấn đề gì chứ? Nhiều lắm thì thái độ của Phiêu Miễu các khiến người khác nhìn không thấu, danh sách hẳn là sẽ không có vấn đề mới đúng! Đám người Cung Lâm Sách rất không hiểu, đặc biệt là đối phương trực tiếp chỉ ra rõ ràng là trong tông môn có người giở trò.
Lời nói này hẳn là sẽ không nói lung tung, đặc biệt là ở nơi như vậy, cũng không nói lung tung nổi, bởi vậy ngay cả Cung Lâm Sách cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là trong quá trình danh sách đến tay ông ta có người giở trò rồi hay sao?
Cung Lâm Sách nhịn không được nhìn xung quang, vẻ mặt có chút ngờ vực, trong môn nếu như thật sự có người dám giở trò này hại một vị trưởng lão, e là cũng chỉ có những người đang ngồi ở cấp bậc này. Ông ta gặp chuyện ngược lại tỉnh táo, yên lặng theo dõi sự biến đổi!
Xuân Tín Lương và Đồ Khoái hơi kinh ngạc, có người dám làm ra loại chuyện này? Đấu đá trong môn đã đến tình trạng này rồi hay sao?
Chung Cốc Tử giống như người chết cũng hơi mở mắt, trong khóe mắt hơi lóe qua tinh quang lướt qua thần sắc phản ứng của mọi người, sau đó lại quay về nhắm mắt.
Cự An trang nghiêm ở cửa cũng không nhịn được quay đầu kinh ngạc nhìn xem tình huống trong nội đường.
Lần giải thích này thật sự là không muốn người khác thay đổi sắc mặt cũng khó, cần biết là danh sách rõ ràng có vấn đề, hơn nữa là liếc mắt liền có thể nhận ra mánh khóe.
Sau khi hiện trường hơi lặng yên, Đồ Khoái trầm giọng nói: “Danh sách cố vấn đề ở đầu, chỉ ra!”
Bảo kiếm để ngang ở trên đùi đặt xuống đất, Ngưu Hữu Đạo bò dậy, đi đến bên cạnh ông ta quỳ xuống, mở danh sách ra cho Đồ Khoái xem, nói: “Đồ sư thúc, phần danh sách này ngài xem cho kỹ, nhất định có thể nhận ra mánh khóe, rất dễ nhận ra.”
Đám người Cung Lâm Sách ngơ ngác nhìn nhau, cũng mang theo nghi ngờ, ngươi nghi ngờ ta, ta nghi ngừ ngươi, đều bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, nếu như thật sự là trong môn có người giở trò, vậy thật sự không phải là chuyện nhỏ, nếu thật là người trong danh sách không khớp, cứ như vậy đưa đi Thánh cảnh, thế nào cũng xảy ra chuyện lớn!
Ngay cả Xuân Tín Lương ngồi ở một bên Chung Cốc Tử cũng bò dậy, nhanh chân đi vòng qua một bên, đứng ở sau lưng Đồ Khoái và Ngưu Hữu Đạo, cúi người mở to mắt tỉ mỉ kiểm tra danh sách.
Không tỉ mỉ không được, đây thực sự không phải chuyện nhỏ, nếu như trong môn thật sự xuất hiện loại người tạo nghiệp như vậy, cấp bậc của người giở trò có thể nghĩ mà biết, làm không tốt muốn những thái thượng trưởng lão bọn họ đích thân ra tay xử lý. Cho dù là đồ đệ của mình, bản thân cũng không cách nào bảo vệ, chỉ có thể đại nghĩa diệt thân.
Nhưng mà, một trước một sau, một trên một dưới hai ông lão xem qua xem lại cũng không thể nhận ra chút khuyết điểm nào từ trong danh sách, trang giấy dường nhưng không có gì khác thường, chữ viết hẳn là từ cùng một người, dường như cũng không có vết tích xóa và sửa.