“Sao?” Quản Phương Nghi giật mình: “Chuyện gì xảy ra thế?”
……..
Trở lại đại điện nghị sự, một đám người bắt đầu dựa vào tiểu sử tóm lược của Ngưu Hữu Đạo mà thương lượng bố trí, sau đó tản đi, chấp hành việc của riêng mình.
Nghiêm Lập cũng không vội đi, đến bên cạnh Cung Lâm Sách: “Sư huynh, tên Ngưu Hữu Đạo kia quá phách lối rồi.”
Cung Lâm Sách liếc xéo: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Nghiêm Lập nói: “Hắn đã nói, mặc kệ người có cứu ra được hay không, hắn cũng sẽ đến Thánh Cảnh. Còn chúng ta đã tham dự, muốn để cho hắn không cứu người ra được cũng rất đơn giản, chỉ cần tạo cho Ngô Công Lĩnh một chút lòng tin, Ngưu Hữu Đạo sẽ không cách nào thành công.”
Cung Lâm Sách chắp tay sau lưng, quay người đối mặt, hỏi: “Ngươi còn muốn làm gì?”
“A…” Nghiêm Lập lúng túng nói: “Sư huynh, đệ không có ý gì khác, chẳng qua chỉ cảm thấy Tử Kim động sao có thể để cho hắn muốn thế nào được thế đó như vậy. Chúng ta nên cho hắn biết thế nào là lễ độ, cho hắn một bài học cũng là chuyện tốt, tránh cho hắn không coi ai ra gì.”
Cung Lâm Sách lắc đầu thở dài: “Sư đệ ơi sư đệ, ngươi đang nghĩ gì thế? Ta nhớ ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, chuyện mà Ngưu Hữu Đạo làm, tất cả đều phải tăng cường đề phòng và cẩn thận. Ta hỏi ngươi, quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và Huệ Thanh Bình sâu sắc đến mức đó sao? Vì một Huệ Thanh Bình mà làm ra động tĩnh cứu người lớn như vậy, đáng giá à?”
Nghiêm Lập sửng sốt, chợt vuốt râu: “Đúng là hơi kỳ lạ.”
Cung Lâm Sách nói: “Huệ Thanh Bình bị phế cũng không phải ngày một ngày hai, sớm không đề cập đến, muộn không đề cập đến, trong lúc chúng ta nói đến chuyện danh sách lại đề cập đến chuyện cứu người, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Chẳng lẽ ngươi không nghi ngờ đây là cái bẫy mà hắn tạo ra à, mục đích là để tránh việc đến Thánh Cảnh? Nếu hắn có mưu đồ này, tất nhiên đã chuẩn bị từ trước. Còn ngươi muốn làm như thế, chẳng phải phù hợp với mong muốn của hắn sao?”
Lời này đúng là oan uổng cho Ngưu Hữu Đạo mà. Ngưu Hữu Đạo ngược lại đã sớm muốn lên tiếng nhờ Tử Kim động hỗ trợ cứu người, nhưng vẫn còn đang suy nghĩ làm sao mà mở miệng đây. Bởi vì Ngưu Hữu Đạo biết Tử Kim động không có khả năng đáp ứng chuyện này. Đúng lúc chuyện Thánh Cảnh rơi xuống đầu, hắn chỉ thuận thế mà làm thôi.
Nghiêm Lập do dự một chút liền nói: “Nếu hắn không muốn đi, chúng ta có tránh cũng vô dụng. Đệ sợ hắn sẽ còn gây ra chuyện gì khác.”
Cung Lâm Sách nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể chủ động nhảy xuống hố được. Bị hắn nắm hai tay kéo đến Quy Miên các giày vò một hồi, chơi vui lắm sao? Sư đệ, đừng làm loạn nữa. Ân oán cá nhân trước để sang một bên, để cho hắn thành thật tiến vào Thánh Cảnh rồi nói tiếp. Đây là chuyện lớn trước mắt. Còn nữa, ngươi quên vì sao chúng ta lại bảo hắn đến đại điện nghị sự không?”
Nghe đến đây, Nghiêm Lập chợt im lặng.
Cung Lâm Sách thở dài: “Trong danh sách, hắn đại diện cho Trưởng lão Tử Kim động. Sau khi đến Thánh Cảnh, người của Tử Kim động phải chịu sự chỉ huy của hắn. Các phái trước mắt đều như thế, cũng không biết Thánh Cảnh muốn làm gì. Tên kia vẫn có chút năng lực, khả năng ứng biến rất cao. Ngươi cũng đã lĩnh giáo thủ đoạn của hắn ở bí cảnh Thiên Đô rồi mà. Vạn nhất đọ sức bên trong Thánh Cảnh, dù sao hắn cũng là người của Tử Kim động ta, trước mắt còn phải phụ thuộc vào Tử Kim động để đặt chân, nhất định sẽ phải đứng về phía chúng ta.”
“Chúng ta tìm hắn thương lượng cũng không cân nhắc chuyện hắn có đi hay không, mà là muốn hắn khi gặp chuyện thì ra sức giúp đỡ Tử Kim động, không để chúng ta phải ăn thiệt. Nếu không, xảy ra chuyện bên trong Thánh Cảnh, Tử Kim động chúng ta cũng không chịu nổi đâu. Bây giờ ngươi nghĩ như thế nào? Muốn báo thù rửa hận? Là lúc này sao? Ngươi có nhìn ra chỗ nặng nhẹ của đại cục hay không?”
Mặc dù trong lòng Nghiêm Lập vẫn cho rằng như vậy thì không khỏi tiện nghi cho Ngưu Hữu Đạo quá, nhưng có bất mãn gì thì cũng tạm thời nhịn xuống, chắp tay nói: “Sư huynh nói rất đúng, là đệ hồ đồ rồi.”
Phủ thành Nam châu, giáo trường bên trong quân doanh, La Đại An lấy một địch mười, cầm mộc thương trong tay chống cự mười người vây công, tiến hành huấn luyện thực chiến.
Dưới lều vải ngoài sân, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn quan sát, Lộ Tranh người mặc chiến giáp vịn xe lăn đứng đằng sau.
Nghe được động tĩnh lạ thường, Lộ Tranh đưa mắt nhìn qua, thấy Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đang cùng nhau bước đến, lập tức cúi người nói bên tai Mông Sơn Minh: “Mông soái, Vương gia và Lam tiên sinh đến rồi.”
Mông Sơn Minh quay đầu, nhìn thấy người đến, lập tức chắp tay: “Vương gia.”
Thương Triều Tông đứng bên cạnh xe lăn, quan sát hành động trong giáo trường, chỉ thấy La Đại An tay cầm mộc thương đánh ngã một người, ngoài sân lập tức có người nhào vào, duy trì trạng thái mười người vây công.
Quan sát một lát, Thương Triều Tông cười nói: “Thương pháp của Đại An càng lúc càng tốt, rất có phong thái của Mông soái.”
Mông Sơn Minh nói: “Vương gia quá khen. Vương gia đến đây có chuyện gì không?”
Lam Nhược Đình đáp: “Mông soái, Đạo gia hồi âm, nói ngài ấy đã lo liệu xong bên Tử Kim động. Bột Hải châu cũng không thành vấn đề, sẽ dốc toàn lực phối hợp với bên này, bảo chúng ta phải làm mọi việc cho thỏa đáng. Đạo gia nói, ngài ấy mặc kệ quá trình, chỉ nhìn kết quả.”
“Tử Kim động có thể đồng ý chuyện này sao?” Mông Sơn Minh nhiều ít cũng hơi kinh ngạc, nhịn không được mà tặc lưỡi tán thưởng: “Đạo gia không hổ là Đạo gia.”
Nhìn một đốm đã có thể nhìn thấy toàn bộ con báo, xét từ góc độ nào đó mà nói, Ngưu Hữu Đạo không hề yếu thế ở Tử Kim động, khiến bọn họ không khỏi cao hứng.
Thương Triều Tông nói: “Đúng vậy, nhìn ra được Đạo gia rất xem trọng việc này. Chúng ta nhất định phải làm cho chu toàn, không phụ lòng nhờ vả của Đạo gia.”
Mông Sơn Minh vuốt râu gật đầu, hơi suy tư một chút rồi nói: “Như vậy đi, để ta đích thân đến Bột Hải châu một chuyến, điều binh khiển tướng cho tiền tuyến ở Bột Hải châu.”
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau.
Thiên Vi phủ nước Vệ, Thái úy Nam Nhân Ngọc và Ngự sử đại phu Kim Lệnh Tán cùng nhau bước vào, tự có người dẫn cả hai đến gặp Huyền Vi.
Hai người ngồi chờ trong lầu các một hồi, Huyền Vi mới bước vào. Ngoại trừ Tây Môn Tình Không hộ tống, cả ba đều không mang theo người khác, bởi vì bọn họ đang có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Sau khi chào hỏi khách sáo vài câu, ba người phân chủ thứ ngồi xuống.
“Tướng công cho gọi, không biết có chuyện gì?” Nam Nhân Ngọc đặt câu hỏi.
Huyền Vi đáp: “Nghe nói Kim đại nhân đang thương lượng với người ta một việc, muốn quản lý nghiêm ngặt việc vận chuyển lương thực bên trong cảnh nội đến nước Tần.”
Kim Lệnh Tán nói: “Đúng vậy, nhưng chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Nước Tần mới lập, cần rất nhiều tiền tài, cho nên mới sản xuất rượu. Quy mô của ngành sản xuất rượu không ngừng được phóng đại, nhờ đó mà thu lợi tương đối khá. Nam châu nước Yến đã ngừng sản xuất rượu, ta hoài nghi lúc trước Hiểu Nguyệt các khởi binh phối hợp với Ngưu Hữu Đạo, có phải đã dùng việc cất rượu này để làm trao đổi hay không.”
Huyền Vi nói: “Việc này có liên quan gì đến việc chuẩn bị của ngươi?”
Kim Lệnh Tán nói: “Trải qua quan sát, rõ ràng đã có thể nhìn ra, nước Tần sản xuất rượu cần rất nhiều lương thực, mà nước Tần gặp chiến hỏa, lại vừa mới lập, căn bản không có nhiều lương thực như vậy. Bởi vì nước Tần tiếp giáp với nước ta, mà chúng ta thì lại thừa lương thực, vì thế bọn họ đã công khai mua lương thực từ cảnh nội của chúng ta. Nước ta làm sao có thể để cho tài lực của nước Tần cường thế và lớn mạnh được? Tất nhiên là phải hạn chế và cắt đứt. Làm như vậy chính là để phòng có người lén lút bán lương thực, đồng thời cần quân đội phối hợp khống chế biên cảnh. Có gì ta sẽ ghi lại kỹ càng điều lệ hiệp thương với quân đội sau.”
Huyền Vi nói: “Việc này coi như thôi đi, đừng nhắc lại.”
Kim Lệnh Tán kinh ngạc: “Chẳng lẽ tướng công còn muốn ngồi nhìn nước Tần tích trữ tài lực, phát triển an toàn sao?”