“Cái gì?” Ngưu Hữu Đạo giật mình, còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì? Con gái của lão tộc trưởng? Là lão tộc trưởng đã ra tay với ta trước đó?”
Hắc hồ gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Không sai.”
Tin tức này quá chấn động, Ngưu Hữu Đạo không tin nổi: “Không phải La Phương Phỉ là con gái của La Thu sao? Tại sao lại trở thành con gái của lão tộc trưởng? Chẳng lẽ La Phương Phỉ là Hồ tộc mà La Thu nuôi?”
Hắc hồ lắc đầu: “Ta không nói nàng ta có được xem là tộc nhân Hồ tộc hay không, nhưng cứ xem như một nửa Hồ tộc đi. Lão tộc trưởng cả đời bảo vệ Hồ tộc, chỉ là có đứa con gái này… Mặc kệ La Phương Phỉ đã làm chuyện gì, về tình về lý, Hồ tộc đều không muốn làm khó nàng ta.”
“Cái này….” Ngưu Hữu Đạo nghẹn lời. Hắn đã từng tiếp xúc với La Phương Phỉ. Nói thật, hắn không hề phát giác bất kỳ khí tức yêu tộc nào trên người La Phương Phỉ.
Cái gì gọi là nửa Hồ tộc? Con gái của La Thu là nửa Hồ tộc? Nói đùa cái gì thế? Tin tức này làm cho hắn không thể tin nổi. Ý trong lời nói của đối phương làm cho hắn nhịn không được, hỏi dò: “Tộc trưởng, ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta biết La Phương Phỉ là con gái của La Thu và lão tộc trưởng sinh ra nhé.”
Kết quả, sợ cái gì sẽ gặp cái đó. Hắc hồ thở dài: “Đúng là như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo thật sự chấn kinh. Vừa rồi, khi đối phương đề cập đến La Phương Phỉ, hắn đã nhận ra điều không ổn, muốn moi ra chân tướng, không nghĩ đến lại moi ra được chân tướng này. Đây là điều mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến. Quả thật không thể tin nổi. “Điều này sao có thể?”
Hoàn toàn không có khả năng, thật không thể tin được.
Ít ra hắn thấy, La Thu là một trong chín cẩu tặc mà Hồ tộc luôn miệng gọi, hai bên có mối thù. Trong tay La Thu đã dính không biết bao nhiêu máu của Hồ tộc, thế mà nhà gái lại là lão tộc trưởng bảo vệ Hồ tộc.
Nếu nói hai người tằng tịu với nhau hắn còn có thể tiếp nhận. Nhưng với suy nghĩ và địa vị của hai người mà còn có thể sinh con, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Hai người đều không phải phàm phu tục tử, không phải không có con nối dõi là không được.
Chẳng lẽ La Thu không biết có con với Hồ tộc sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đến thế nào sao? Còn lão tộc trưởng kia sao cũng không biết?
Hai người không có khả năng không biết, cũng không đến mức xúc động như vậy chứ?
Hắc hồ than thở: “Không thể nào, chỉ có thể nói là một đoạn nghiệt duyên.”
“Không phải…” Ngưu Hữu Đạo lại càng không hiểu: “Tộc trưởng, ngươi làm ta muốn phát mộng rồi. Ngươi để cho ta từ từ suy nghĩ lại. Mà không đúng, La Thu sao có thể đến với lão tộc trưởng chứ? Lại còn sinh cả con, điều này không có khả năng.”
Trưởng lão Hồ tộc bên cạnh cũng thở dài: “Đã phát sinh, còn có cái gì là không thể. Nếu không phải La Thu là loại lang tâm cẩu phế, làm sao lão tộc trưởng rơi vào tình trạng này chứ, sao có thể dễ dàng bị ngươi chế ngự?”
Ngưu Hữu Đạo sững sờ. Hắn nhớ đến tình huống đặc biệt của ngân hồ trước đó. Hắn phát hiện nó không bị thương chỗ nào cả, ngay từ đầu còn ra tay rất kinh khủng, trong nháy mắt lại bất ổn, đúng là quá mức dị thường. Chẳng lẽ điều này có liên quan đến La Thu? Hắn hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có thể nói cho ta nghe không?”
Hắc hồ nói: “Cũng chẳng có gì phải đáng nói. Như loài người các ngươi hay nói, chuyện xấu trong nhà sao có thể truyền ra ngoài? Ngươi biết nhiêu đó là được rồi, không cần thiết phải hỏi nhiều như vậy.”
Nói đùa cái gì thế? Ngưu Hữu Đạo làm sao mà không hỏi cho rõ ràng. Người đang biết chuyện lại ở trước mắt, nếu không hỏi, sau này hắn sẽ canh cánh mãi chuyện này trong lòng. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp tìm hiểu cho rõ ràng. Ở đây không nói cho hắn biết, chẳng lẽ hắn còn phải đi tìm La Thu để hỏi cho biết sao? La Thu nói cho hắn biết mới là lạ.
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Ta nói cho các vị biết, các vị muốn ta buông tha cho La Phương Phỉ nhưng lại không chịu nói rõ với ta, bảo ta làm sao mà tin tưởng các vị? Trước đó các ngươi không tin ta, tùy tiện một vài câu chẳng có căn cứ lại muốn ta tin tưởng, từ đó từ bỏ kế hoạch của mình. Chín cẩu tặc là hạng người gì, các ngươi cũng biết rõ. Ta né tránh cũng không dễ dàng, không cẩn thận sẽ mất mạng ngay. Không phải ta uy hiếp các ngươi, nhưng nếu không làm rõ ràng mấy chuyện này, các ngươi cảm thấy ta có thể tùy tiện mạo hiểm thay đổi kế hoạch sao? Các ngươi không chịu mạo hiểm, lại muốn ta mạo hiểm, lời này nói làm sao thông?”
Mọi người do dự, cuối cùng Liêm Đao lão đầu lên tiếng: “Tộc trưởng, nếu hắn đã biết việc này, có giấu hay không cũng không quan trọng.”
Hắc hồ im lặng.
Ngưu Hữu Đạo bổ sung: “Còn nữa, các ngươi chắc không tin, mặc dù ta không biết chuyện của La Thu, nhưng rõ ràng đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, nhất định vẫn phải có phong thanh. La Phương Phỉ là con gái của La Thu và phu nhân ông ta là Ngân Cơ sinh ra. Nghe đồn Ngân Cơ rất xinh đẹp…”
Hắc hồ chợt ngắt lời: “Ngân Cơ chính là lão tộc trưởng. Lão tộc trưởng hóa thân thành người rất xinh đẹp, cực kỳ đẹp. Như loài người các ngươi hay nói, chính là đẹp như tiên.”
Ngưu Hữu Đạo á khẩu, một lát sau mới lắp bắp: “Cái này… cái này… theo lời đồn, Ngân Cơ hình như đã sinh sống với La Thu rất nhiều năm. Lão tộc trưởng có thể sống với La Thu ở thánh địa Đại La nhiều năm như vậy sao? Tám cẩu tặc còn lại không có khả năng không để ý đến. Một mình La Thu không ngăn nổi sự chất vấn của tám người liên thủ lại.”
Hắc hồ nói: “Đó là vì họ không biết phu nhân của La Thu chính là Tộc trưởng của Hồ tộc. Trên thực tế, trước khi xuất hiện biến cố, ngay cả La Thu cũng không biết. La Thu chỉ biết lão tộc trưởng là hồ yêu chứ không biết là Hồ tộc ở Hồ Tiên Cảnh, lại càng không biết bà ấy là Tộc trưởng của Hồ tộc. Như vậy, người ngoài làm sao mà biết chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “La Thu biết lão tộc trưởng là hồ yêu nhưng lại không biết là Hồ tộc. Lời nói của ngươi không khỏi mâu thuẫn quá. Hồ yêu Hồ Tiên Cảnh, ngoại trừ Hồ tộc thì còn là cái gì nữa. La Thu không đến mức hồ đồ như vậy chứ?”
Hắc hồ lắc đầu: “La Thu quen với lão tộc trưởng không phải ở Hồ Tiên Cảnh mà là ở nhân gian các người.”
Ngưu Hữu Đạo hoài nghi hỏi: ”Lối ra hai giới bị trấn giữ nghiêm ngặt, lão tộc trưởng có thể tùy ý rời đi sao?”
Quỷ Đầu Đao lão đầu lên tiếng: “Việc này nói đến nhiều ít cũng có liên quan đến sư phụ Thương Tụng của ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Liên quan đến sư phụ của ta? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Gương mặt hắc hồ hiện lên hoài niệm: “Tất nhiên là không thoát khỏi liên quan đến sư phụ của ngươi rồi. Bởi vì sư phụ của ngươi đã đả thông con đường Nhân giới và Hồ giới. Lão tộc trưởng tiếp xúc với nhân loại các ngươi, đọc qua thư tịch của con người, cộng thêm nhìn thấy tình cảm ân ái giữa Thương Tụng và Ly Ca, không khỏi mơ mộng về tình cảm nam nữ. Lão tộc trưởng vì thế mà hay lưu luyến, đã bảo Hồ tộc chúng ta học theo Nhân loại.”
Im lặng một hồi, y nói tiếp: “Nhớ lại lúc đó, bên trong Hồ Tiên Cảnh, Ma giáo vẫn còn hiện hữu tại nhân gian ở thánh địa Thiên Ma, còn chưa bước chân vào hàng ngũ mấy lão cẩu tặc đó. Đối mặt với lời đe dọa cứ lặp đi lặp lại sẽ tiêu diệt toàn bộ Hồ tộc của tám lão cẩu tặc, Hồ tộc ta không thể ra sức. Nhìn thấy tộc nhân phải sống chui nhủi trong đầm lầy để cầu sinh, để thay đổi cục diện, lão tộc trưởng đã đưa ra quyết định trọng đại, quyết định đến nhân gian tìm kiếm manh mối, hy vọng có thể tìm được nơi ở của Thương Tụng. Mặc dù hy vọng rất nhỏ bé, nhưng lão tộc trưởng vẫn muốn thử một lần.”
Ý đại khái là, Hồ tộc vì để yểm trợ lão tộc trưởng có tên là Ngân Cơ đến nhân gian, vì thế đã trả một cái giá rất lớn tổ chức tập kích, tiến đánh cửa vào hai giới. Kết quả không được thuận lợi cho lắm, chết không ít Hồ tộc.
Nhưng đối với Hồ tộc mà nói, chỉ cần có thể thay đổi số phận bi thảm của Hồ tộc, vì rất nhiều hậu nhân Hồ tộc, ai cũng đồng ý tiếp nhận sự hy sinh này.