Tất cả mọi chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng ngươi làm ở bên ngoài đều nằm trong khống chế của Phiêu Miễu các!”
Lông mày của Ngưu Hữu Đạo hơi dựng lên, không lên tiếng, chỉ nghe Toa Như Lai tiếp tục nói: “Muốn chống đối thì cần phải hiểu rõ, người ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì về tình hình bên trong Thánh cảnh, lần lịch luyện này là cơ hội để ngươi vào trong Thánh cảnh, cũng là cơ hội để ngươi hiểu rõ Thánh cảnh.”
“Thiên Đô bí cảnh, là ta ép ngươi vào con đường chết, kết quả ngươi tiếp tục sống sót, thế là ta điều tra tường tận tất cả các dấu vết hoạt độn của ngươi ở trong bí cảnh, phát hiện ngươi quả nhiên là gan to bằng trời, thế mà lại dám trộm y phục phục của Phiêu Miễu các giả trang làm người của Phiêu Miễu các. Căn cứ vào kiểm chứng, ta có thể kết luận, ngươi vào vào Thiên Đô bí cảnh đã trộm y phục của Phiêu Miễu các, ngươi căn bản không có bất kỳ sợ hãi hay do dự nào, vào trong liền ra tay, ta không thể không thừa nhận, ta rất tán thưởng sự quyết đoán và dũng cảm của ngươi.”
“Kết hợp với hành động của ngươi ở bí cảnh, quả thật có thể người bình thường không thể làm, ta thấy được hi vọng trên người của ngươi, hoặc là nói nhìn thấy được giá trị lợi dụng mà ta mong muốn nhìn thấy, thế là hạ quyết tâm lựa chọn người. Sau đó khi ta đang suy nghĩ làm thế nào để trợ lực cho ngươi, vừa vặn Cửu Thánh phát khởi Thánh cảnh lịch luyện, đây chính là cơ hội để ngươi hiểu rõ Thánh cảnh, ta đương nhiên hi vọng ngươi có được cơ hội này, vì thế đem ngươi vô đây, hành động cả gan làm loạn trong Thánh cảnh của ngươi, chứng minh ta không nhìn lầm người.”
Ngưu Hữu Đạo chợt híp mắt hỏi: “Ngài nói bên cạnh ta có mật thám của Phiêu Miễu các, là ai?” Hắn đang thử thăm dò.
Toa Như Lai: “Trước đây không nói với ngươi, là sợ ngươi làm bậy dẫn đến sự cảnh giác của một số người, dưới tình hình chưa đến mức vạn bất đắc dĩ ta cũng không cần nhắc nhở ngươi. Lời nói bây giờ nếu đã nói đến như vậy, cũng không cần thiết phải tiếp tục che giấu ngươi, người phụ trách toàn bộ trung tâm tình báo ở Mao Lư sơn trang chính là mật thám của Phiêu Miễu các, chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không ngờ đến?”
Ngưu Hữu Đạo giọng mang vẻ khiêu khích: “Công Tôn Bố sao? Chuyện này ta đã biết lâu rồi, ông ta là được Bách Lí Yết của Phiêu Miễu các đào tạo, ta muốn biết còn có ai?”
“….” Trên khuôn mặt nhắc nhở đầy vẻ thần bí kia của Toa Như Lai nháy mắt cứng đờ.
Nếu như Ngưu Hữu Đạo chỉ nói rằng bản thân biết được Công Tôn Bố là mật thám của Phiêu Miêu các, ông ta còn có thể nghi ngờ là Ngưu Hữu Đạo thuận theo sự nhắc nhở của mình mà ra vẻ bình tĩnh, nhưng mà ngay cả Bách Lí Yết đào tạo Công Tôn Bố cũng chỉ rõ ra, không khác nào chứng minh Ngưu Hữu Đạo quả thật từ sớm đã biết người phụ trách trung tâm tình báo của mình là tai mắt của Phiêu Miễu các.
Vừa vặn khi đó ông ta tiếp nhận trực luận phiên, khi đào tạo Công Tôn Bố trở thành tai mắt của Phiêu Miễu các vừa khéo lúc ông ta chấp chưởng Phiêu Miễu các.
Việc này cũng không phải là ông ta sắp xếp, là người tiền nhiệm chấp lệnh Phiêu Miễu các sắp xếp, khi ông ta tiếp nhận nắm giữ hiểu rõ hoàn toàn tình hình của Phiêu Miễu các có chú ý đến tình hình ở phương diện này.
Ngưu Hữu Đạo giúp đỡ Thương Triêu Tông lấy được Nam châu, đã dẫn đến sự chú ý cao độ của Phiêu Miễu các.
Thế nhưng, kỳ han giao nhận quyền lực chấp lệnh Phiêu Miễu các lại sắp đến, chính vào lúc sắp kết thúc công việc năm nay, bình thường tiền nhiệm sẽ không tiếp tục có hành động gì, cố gắng hết sức né tránh làm việc không cần thiết, hai bên trao nhận đều muốn bình an chuyển tiếp, đều không muốn rước phiền phức cho bản thân.
Nhưng mà sau đó Ngưu Hữu Đạo lại làm cho Thiệu Bình Ba trốn khỏi Bắc châu, sau khi lấy được Nam châu, lại khiến Bắc châu đổi chủ, liên tiếp xuất hiện danh tác khiến cho vị chấp lệnh sắp rời khỏi Phiêu Miễu các kia trực tiếp hạ lệnh bố trí theo dõi.
Không làm như vậy không được, trong thời gian hắn ta đảm nhận có một người liên tiếp làm nên sự biến hóa lớn đến như vâyj, nếu như hắn không có chút hành động nào, sau này một khi xảy ra chuyện, sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Làm như vậy rồi, sau này ít nhất cũng có cái ăn nói, có thể phòng ngừa tai họa về sau.
Chính bởi vì như vậy, Toa Như Lai đối với việc này coi như là có ấn tượng sâu sắc, thêm vào việc liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, sau đó ông ta lại hết lần này đến lần khác sắp xếp tình hình của Ngưu Hữu Đạo.
Ai ngờ đến Ngưu Hữu Đạo vậy mà đã biết từ lâu, Toa Như Lai lúc này có một cảm giác như đạp hụt chân rơi xuống vách núi.
Yên lặng một hồi lâu, Toa Như Lai chầm chậm nói: “Mật thám đào tạo bố trí ở khắp nơi, chính là việc cơ mật cao độ của Phiêu Miễu các. Tính về mặt thời gian, đối tượng nằm vùng ở bên cạnh ngươi, ngoại trừ chấp lệnh tiền nhiệm của Phiêu Miễu các, sau đó chính là ta, còn có Đinh Vệ hiện nay mới có cơ hội đọc tài liệu cơ mật, những người khác không có Thánh tôn trao quyền không đọc được, là ai nói với ngươi? Hoặc là nói, Công Tôn Bố từ đầu đến cuối căn bản không thật sự làm việc cho Phiêu Miễu các, từ sớm đã trao đổi tin tức với ngươi rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Còn cần ta nói với ngươi nữa sao? Bách Lý Yết trực tiếp chạy đến Mao Lư sơn trang tìm Công Tôn Bố, ngài cho rằng người của Mao Lư sơn trang ta đều mù hết cả hay sao?”
Tuy là nói như thế, trên thực tế việc này còn phải nhờ có Viên Cương, nếu không phải Viên Cương am hiểu thủ đoạn điều tra và điều tra ngược lại theo dõi nghiêm ngặt bất cứ dị thường nào của Mao Lư sơn trang, thật đúng là có khả năng không biết.
Toa Như Lai: “Công Tôn Bố không nói với ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta hi vọng có một ngày ông ta tỉnh ngộ, cơ hội bày ra trước mặt ôg ta, chỉ coi bản thân ông ta có thể nắm bắt hay không.”
Toa Như Lai: “Những năm này, ngươi biết ông ta là mật thám của Phiêu Miễu các, vậy mà vẫn để ông ta chấp chưởng trung tâm tình báo của ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Toa tiên sinh ban nãy bản thân ngài cũng nói, trước đây không nói với ta, là không muốn gây nên sự cảnh giác của một số người, Toa tiên sinh có thể cảm thấy như vậy, ta cũng nghĩ đến.”
Toa Như Lai: “Nói cách khác, tình hình của ngươi mà Phhiêu Miễu các nắm giữu trong những năm này, cũng không phải là việc cơ mật thật sự của ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có đẽ đều là tình hình mà ta bằng lòng để Phiêu Miễu các biết.”
Toa Như Lai hơi híp mắt: “Ngươi không muốn đánh rắn động cỏ, mà là muốn lợi dụng Công Tôn Bố làm tê liệt Phiêu Miễu các, cố ý để Công Tôn Bố báo lên một số cơ mật của ngươi, khiến cho Phiêu Miễu các cho rằng ngươi vẫn luôn nằm trong sự khống chế của Phiêu Miễu các?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu không như vậy, ta e là không sống được đến ngày hôm nay, không tê liệt Phiêu Miễu các, những năm nay ta làm sao dám thoải mái tay chân mà làm việc?”
Toa Như Lai khẽ vuốt cằm, có chút tán thưởng nói: “Không sai, xem ra ta quả thật không nhìn nhầm người.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhưng Phiêu Miễu các còn sắp xếp người khác bên cạnh ta hay không, còn nắm giữ tình hình khác của ta hay không, ta cũng không biết, cho nên mới cần thỉnh giáo tiên sinh, bên cạnh ta có phải còn những mật thám khác hay không?”
Toa Như Lai: “Những mật thám khác, có thể nói có, cũng có thể nói không. Làm sao có thể không có, trong số đệ tử Ngũ Lương sơn phụ trách tình báo bên phía ngươi hiển nhiên vẫn còn người của Phiêu Miễu các, nội bộ Lưu tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn đều có.”
Bao gồm cả bên cạnh Thương Triêu Tông, còn có nội bộ Tử Kim động, thiên hạ hễ là thế lực đã có thành tựu hoặc là thế lực có sức ảnh hưởng nhất định, bên trong đều sẽ có tai mắt của Phiêu Miễu các.”
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo nghiêm nghị: “Nếu đã có, vì sao còn nói có thể nói có, cũng có thể nói không?”
Toa Như Lai: “Đều ở vòng ngoài của ngươi, có lẽ không tiếp xúc được trung tâm cơ mật của ngươi, ban đầu chúng ta cho rằng Công Tôn Bố có thể tiếp xúc được trung tâm cơ mật của ngươi.”