Nàng ghét nhất người ta trông mặt mà bắt hình dong, bởi vì bộ dạng của nàng cũng không ra sao, cảm thấy nam nhân có mắt không tròng trong thiên hạ quá nhiều!
Trước chủ động để Phó Quân Lan bày ra tài nghệ, là muốn để người Mao Lư sơn trang nhìn, em rể của ta cũng không kém!
Có lúc Thương Thục Thanh thật không chịu được tẩu tử của mình, thí dụ như thay y phục, ngươi không thay, nàng có thể cường hành lột y phục của ngươi, ngươi thay hay không thay?
Một thục nữ, sao có thể phân cao thấp với nữ tướng sa trường, đừng nói nàng, ngay cả ca ca nàng cũng bị tẩu tử đánh nằm sấp!
Lúc này bị kéo ra, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi người, bằng không tẩu tử của nàng sẽ không bỏ qua.
“Đaaang…
Ngón tay ngọc nhỏ dài kéo dây, bắn ra thanh âm dễ nghe, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Tiếng đàn cũng từng bước vang lên, lúc thì như nước suối leng keng, lúc thì như cao sơn lưu thủy, lúc thì mây tụ mây tan, làm cho người ta mơ màng vô tận.
Vân Cơ gật đầu.
“Ân, cầm nghệ của quận chúa này đích xác cao minh hơn nam nhân kia không ít, trong tiếng đàn cương nhu cùng tồn tại, trong nháy mắt ẩn giấu ý cảnh.
Ngưu Hữu Đạo không lên tiếng lắng nghe.
Tuy khán giả ở đây không phải người người tinh thông đạo này, nhưng hay giở ai cũng có thể nghe ra, đều dần dần nghe nhập thần.
Thần sắc của Phó Quân Lan hơi dị dạng, trong mắt hơi có thần thái quý mến.
Mọi người nghe nghe, tâm tình bỗng theo tiếng đàn dần dần thay đổi mà phiền muộn theo, khúc phong đã biến, làn điệu cũng bất tri bất giác cải biến.
Mà không biết cớ gì, Thương Thục Thanh cũng bất tri bất giác nhẹ giọng hát.
Tiếng ca thanh uyển, ôn nhu êm tai, làm Ngưu Hữu Đạo không khỏi nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe ca từ uyển chuyển:
Sơn không nói, biển xanh.
Thấy ai bồi hồi?
Phong ma nham, mưa luyến mái hiên.
Thấy ai bồi hồi?
Cỏ xanh biết phong ca, bích hồ gợn sóng, yểu điệu là thục nữ, hàng năm phương hoa hành.
Vô sơn thiển u nhược, ở tại Long Uyên, ai thấy?
Sơn không nói, biển xanh…
(*Đau não quá)
Giọng hát uyển chuyển, lăn qua lộn lại chỉ mấy câu, Quản Phương Nghi dần dần nghe rõ ý vị trong ca từ.
Viền mắt của Quản Phương Nghi đỏ bừng, bỗng nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía người nào đó dựa vào lan can, rất muốn hỏi hắn, ngươi có nghe minh bạch không?
Người nào đó nhắm mắt không nói, thờ ơ không động lòng, không biết có nghe minh bạch hay không.
Phó Quân Lan ngơ ngác nhìn Thương Thục Thanh đánh đàn ngâm xướng, không biết vì sao nàng đột nhiên ưu thương như vậy, vì sao phiền muộn như vậy.
Viền mắt của Phượng Nhược Nam cũng dần dần đỏ ửng, chú ý đến phản ứng của Phó Quân Lan, bỗng nhiên đứng lên, ngắt lời nói:
“Mọi người đang cao hứng, được rồi, đừng hát nữa.
Thương Thục Thanh nghe tiếng, cũng từ trong ca khúc tỉnh táo lại, tiếng ca ngừng, mười ngón nhấn ở trên dây đàn.
Lúc này cũng ý thức được mình thất thố, lúng túng đứng lên, nhìn mọi người hạ thấp người, biểu đạt áy náy.
Nàng mới vừa đi ra, Phó Quân Lan đã đứng lên hỏi:
“Quận chúa, ca khúc này thật êm tai, có tên hay không?
Thương Thục Thanh gượng ép cười nói:
“Tác phẩm ngẫu hứng, khó đến nơi thanh nhã, đảm đương không nổi Phó công tử khen tặng, không có tên.
Phó Quân Lan không cho là đúng lắc đầu:
“Cũng không phải quá khen, mà là xác thực êm tai, nếu như thành ca khúc vô danh, chẳng phải đáng tiếc, xin quận chúa lưu danh!
Quản Phương Nghi không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nói thầm: Nói chuyện có vẻ nho nhã, nhưng tính cách không chịu được, đâu xứng với Thương Thục Thanh, chạy tới cái thứ gì a!
Thấy hắn ở trước mặt mọi người nói như vậy, Thương Thục Thanh không tiện để hắn ở trước mặt mọi người mất mặt, suy tư một chút mới trả lời:
“Liền gọi « Ai Thấy » đi.
“Ai Thấy?
Phó Quân Lan hưng phấn vỗ tay nói:
“Tốt, « Ai Thấy », tên rất hay! Quay đầu lại ta nhất định chép lại từ khúc.
Chép lại có thể bán lấy tiền sao? Trong lòng Quản Phương Nghi lại lẩm bẩm một câu, trước còn cảm thấy là người trẻ tuổi rất không tệ, lúc này bỗng nhiên cảm thấy nhìn hắn có chút không vừa mắt.
“Ai Thấy…
Ngưu Hữu Đạo cũng nói thầm một tiếng.
Vân Cơ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn yên lặng xoay người đi ra, không lên tiếng trở về phòng.
Viên Cương cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Tựa hồ bị từ khúc của Thương Thục Thanh quét hết hưng phấn, Phượng Nhược Nam không náo nhiệt nổi, rốt cục không cổ động nữa, yên tĩnh rồi…
Đèn hoa thắp lên, màn đêm buông xuống, yến tịch đón gió tẩy trần cũng triển khai, lại là một phen náo nhiệt.
Phía trước náo nhiệt, phía sau an tĩnh.
Ngưu Hữu Đạo lại quên Vân Cơ bàn giao, đứng chắp tay nhìn ánh trăng, suy nghĩ xuất thần.
Bất quá cũng không quan hệ, lúc Vân Cơ ở bên người, thân làm một tuỳ tùng chắp tay có vẻ không thích hợp, sẽ làm Vân Cơ giống như tuỳ tùng. Lúc này Vân Cơ không có mặt, một người chắp tay lại có quan hệ gì?
Viên Cương đứng ở xa xa thì độ cao cảnh giác bốn phía.
Bởi vì ít người biết thân phận của Đạo gia, lực lượng hộ vệ ở nơi này sẽ không trọng điểm bảo hộ Đạo gia, thật muốn bố trí như vậy mà nói, người khác muốn không nghi ngờ thân phận của Đạo gia cũng khó, hắn tự mình ở trong bóng tối ra trận, phụ trách cảnh giới.
Bỗng một bóng người từ tiền viện xuất hiện, dưới ánh trăng từ từ đi tới, rõ ràng là nữ nhân.
Viên Cương nhìn chăm chú, kết quả phát hiện là Thương Thục Thanh, chạy đến hậu viện hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đang tìm cái gì.
Lý do của Thương Thục Thanh là đi ra vệ sinh, lâm thời rời bàn, còn đi tìm cái gì, chỉ có trong lòng nàng rõ ràng.
Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bóng dáng kia, trầm mặc, cuối cùng đi về phía Ngưu Hữu Đạo.
Viên Cương bước ra một bước, muốn tiến lên ngăn cản, cũng là đúng lúc cảnh báo Ngưu Hữu Đạo, hắn biết lúc này Ngưu Hữu Đạo không muốn gặp Thương Thục Thanh, dễ dàng có chuyện.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Viên Cương nhíu mày một cái, vậy mà thu chân lại, trơ mắt nhìn Thương Thục Thanh đi về phía Ngưu Hữu Đạo.
Nếu để cho Ngưu Hữu Đạo biết, không biết sẽ tức giận như thế nào, sự tình như vậy sao có thể trò đùa?
Bất quá tu vi của Ngưu Hữu Đạo không phải trang trí, mới đầu chỉ là bởi vì thất thần không lưu tâm, đợi đến tiếng bước chân tới gần làm sao có thể không nhận ra.
Nhưng tiếng bước chân này hắn rất quen thuộc, buổi sáng an tĩnh nghe tiếng bước chân này bao nhiêu năm, làm sao có thể không nhận ra? Người đã cách rất gần đứng ở phía sau, làm hắn không nhúc nhích.
Còn hai tay đang chắp sau lưng kia, tiếp tục chắp cũng không phải, thả xuống cũng không phải.
Trên lầu các, Vân Cơ nghiêng người lộ ra nửa mặt, nín thở ngưng thần lặng lẽ nhìn phía dưới, ánh mắt lấp lóe.
Tuy Viên Cương cảnh giới, nhưng chân chính bảo hộ Ngưu Hữu Đạo trái lại là Vân Cơ, này cũng coi như là nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo đi theo bên người Vân Cơ.
Dưới tình huống trước mắt, đa số người Mao Lư biệt viện đều không biết thân phận của Ngưu Hữu Đạo, bao quát Vu Chiếu Hành, sẽ không liệt Ngưu Hữu Đạo vào đối tượng bảo hộ, Vân Cơ coi như biết tình huống là nhân tuyển bảo hộ Ngưu Hữu Đạo tốt nhất.
Hai người đứng rất gần, nam nhân nhìn ánh trăng trong nước không nhúc nhích, nữ nhân đứng ở phía sau nhìn lưng hắn, hai người chỉ cách hai bước.
“Tiên sinh!
Ngữ khí của Thương Thục Thanh như có bất an gọi.
Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi, quay người sang, kinh ngạc chắp tay hành lễ.
“Gặp qua quận chúa.
Sau đó không hiểu nói:
“Quận chúa không ở tiền sảnh dự tiệc, cớ gì đêm tối lại tới đây?
Thương Thục Thanh hành lễ, sau đó nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, ôn nhu nói:
“Thanh nhi có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo tiên sinh.
Ngưu Hữu Đạo cười khổ:
“Quận chúa, ta là người Độ Vân sơn, đối với tình huống của Mao Lư biệt viện thực không quá rõ ràng, quận chúa tìm sai người rồi, muốn hỏi cái gì, tìm Hồng Nương tốt nhất.
Thương Thục Thanh:
“Tiên sinh còn không biết Thanh nhi muốn hỏi cái gì, sao lại nói không biết?
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu.
“Vậy xin hỏi quận chúa có gì phân phó?
Thương Thục Thanh:
“Mao Lư biệt viện đóng quân ở Tử Kim Động, ta xem lần này tuyệt đối không phải ra ngoài bình thường, mà là dốc toàn lực, cũng rút đi Tử Kim Động, tiên sinh có biết là nguyên nhân gì không?