Đọc truyện Full

Chương 1864: Thu phục (2)

Khóe miệng Hô Diên Bảo chảy máu, không biết muốn nói cái gì, trong mắt phóng ra hào quang dị dạng, một tay run run chậm rãi nâng lên.

Người có kinh nghiệm đều có thể nhìn ra, hắn đã nằm ở trạng thái hồi quang phản chiếu.

Hô Diên Vô Hận đưa tay đi nắm tay nhi tử, nhưng trong nháy mắt hai tay đụng nhau kia, cánh tay nâng lên vô lực rơi xuống đất, đầu Hô Diên Bảo lệch đi, không còn động tĩnh, ánh mắt không còn ánh sáng, máu ở khóe miệng còn chậm rãi chảy ra.

Mấy mũi tên vẫn cắm ở trên người hắn, trúng chỗ yếu hại, Tra Hổ cũng không dám rút loạn.

Tay Hô Diên Vô Hận duỗi ra cương cứng, chậm rãi ngước đầu nhìn trời, hai mắt đóng lại, thật lâu không nói.

Mọi người đều trầm mặc, ngay cả đám người Vệ quốc phẫn nộ mà đến cũng im lặng, vốn định chất vấn một phen, nhưng người ta ngay cả nhi tử cũng chết trận, còn có thể nói quân Tề bức quân Vệ chịu chết sao?

Hô Diên Vô Hận đứng lên, thở ra một hơi nói:

“Khiêng xác đi!

Không có lời nói đối xử đặc thù, cũng không toát ra bất kỳ thương cảm, như cái gì cũng chưa từng xảy ra, mặt không hề cảm xúc nhìn về phía Tam Đạo Cốc, nơi đó thây ngã khắp nơi, Tam Đạo Cốc đã bị quân Tấn chiếm lại.

Hai bên có thân vệ đi qua, yên lặng khiêng thi thể Hô Diên Bảo rời đi.

Ở phương hướng sơn mạch, lục tục còn có tu sĩ bên này chạy về.

Đường Nghi rất lo lắng, ánh mắt nhìn chung quanh, đệ tử Thượng Thanh Tông chỉ trở về một phần, còn có một phần không trở về, bỗng nhiên ánh mắt tỏa sáng.

Đường Tố Tố trở về, dẫn mười mấy đệ tử bay về, sau khi gặp mặt, mỗi người đều cực kỳ chật vật.

Lúc đó thế cục quá loạn, bọn hắn là từ hai cánh của Tam Đạo Cốc lao ra, đi vòng một vòng mới trở về.

Đường Tố Tố đã tóc tai bù xù, phía sau lưng còn cắm ba mũi tên, vết máu nhuộm đỏ vạt áo.

Trước nóng lòng thoát thân, sợ không dễ khống chế thương thế sẽ mất máu quá nhiều, nên nhất thời không rút tên.

“Trưởng lão!

Mọi người vây lại, Đường Nghi tự mình động thủ, giúp nàng rút tên ra, hỏi:

“Không có chuyện gì chứ?

“Không chết được.

Đường Tố Tố lắc đầu, sau đó chỉ vào mũi tên trên đất, tức giận nói:

“Các ngươi xem, này là người mình bắn, ta ở phía trước giao thủ với tu sĩ quân địch, không nghĩ tới người mình ở phía sau cũng bắn loạn, không chết ở trên tay quân địch, suýt chút nữa chết ở trên tay người mình, một đám hỗn trướng!

Trưởng lão La Nguyên Công cũng có chút chật vật cười khổ nói:

“Trong loạn quân là như vậy, đều giết đỏ cả mắt rồi, đâu đâu cũng có nguy hiểm, người mình ngộ thương người mình rất bình thường, hẳn không phải cố ý.

Trưởng lão Tô Phá hỏi:

“Đường trưởng lão, đệ tử ngươi mang đi đâu?

Đường Tố Tố nhìn mười mấy đệ tử Thượng Thanh Tông ở chung quanh, lắc đầu.

“Chỉ còn lại những người này.

Đường Nghi nhất thời lo lắng, chỉ một trận chiến, Thượng Thanh Tông liền tổn thất gần nửa!

Không có biện pháp, toàn bộ quân Vệ bị đẩy lên liều mạng, ngay cả tam đại phái của Vệ quốc cũng lên, Thượng Thanh Tông sao có thể may mắn thoát khỏi…

Quân Tấn đã thu phục sườn dốc thứ hai, lần nữa công chiếm sườn dốc thứ nhất.

Trên sườn dốc thứ nhất, Cao Phẩm ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn quân địch ở xa xa lại lần nữa tập kết đội hình.

Bên cạnh chạy đến một tướng lĩnh, tướng kia hiến ra một lá cờ rách nát, chính là quân kỳ của Kiêu Kỵ Quân.

Cao Phẩm cầm lên nhìn một chút, bỗng ngửa mặt lên trời cười to, cười rất sảng khoái.

Các tướng lĩnh cũng nở nụ cười, trưởng lão Khí Vân Tông vuốt râu, mỉm cười.

Cao Phẩm cười xong ném lá cờ trở về.

“Thu cẩn thận, phái người đưa cho bệ hạ, này là lễ vật đại quân ta hiến cho bệ hạ! Lập tức dành thời gian quét tước chiến trường, phòng ngừa quân địch lại tiến công lần nữa!

“Vâng!

Chư tướng lĩnh mệnh.

Đúng lúc này, mọi người khiêng đến một thi thể, một tướng nức nở nói:

“Đại soái!

Cao Phẩm quay đầu lại, là một thi thể máu me be bét hoàn toàn thay đổi, trên người cắm đầy mũi tên của Tấn quốc, còn có vài vết thương, cũng không biết là lúc quân Tấn phản công bị người mình bắn chết, hay bị quân địch g iết chết, khuôn mặt đã bị móng ngựa đạp lên không thành hình dạng, nhưng Đại Hồ Tử là rất dễ nhận dạng.

Hai gò má của Cao Phẩm co giật, tung người xuống ngựa, bước chân trầm trọng, đối mặt thi thể, môi căng thẳng, nói không ra lời.

Lúc hắn lệnh Đại Hồ Tử suất quân đoạn hậu, liền biết là cửu tử nhất sinh.

Thế nhưng không có biện pháp, nhất định phải có người tạm thời chặn quân địch, vì kế hoạch thành công, không thể để sĩ tốt quân địch lao xuống phát hiện mặt đất có vấn đề, một khi bại lộ, Kiêu Kỵ Quân sẽ không rơi vào cạm bẫy.

Đại Hồ Tử và hơn vạn người kia, là hắn phái đi chịu chết!

“Địch nhiều ta ít, chúng ta thực không có biện pháp.

Một tu sĩ máu me khắp người nói.

Cao Phẩm hít sâu một hơi, mắt lạnh quét tới.

“Vậy sao ngươi sống sót trở về?

Tu sĩ kia nói:

“Thực sự là không ngăn được.

Cao Phẩm lạnh lùng nói:

“Ngươi ném chủ tướng đoạn hậu bỏ chạy?

Tu sĩ kia vội vàng khoát tay:

“Không không không, tướng quân chết trận ta mới đi.

Cao Phẩm:

“Có người chứng kiến không?

“Này…

Tu sĩ kia nhìn chung quanh.

“Ta không biết có người nhìn thấy hay không.

Cao Phẩm:

“Chức trách của ngươi là bảo hộ chủ tướng, bây giờ chủ tướng chết rồi, ngươi còn có mặt mũi trở về? Người đâu! Giải xuống, chém!

Tu sĩ chấp pháp ở hai bên lập tức vọt tới, tu sĩ kia kinh hoảng nói:

“Đại soái, đại soái… Trưởng lão, trưởng lão cứu ta!

“Chờ đã!

Trưởng lão Khí Vân Tông đưa tay ngăn cản, ra mặt nói:

“Cao đại nhân, tình huống lúc đó, người đoạn hậu rất khó may mắn còn sống sót, không thể trách hết lên người hắn.

Cao Phẩm theo dõi hắn, không nói lời nào.

Trưởng lão Khí Vân Tông bị hắn nhìn chăm chú có chút lúng túng, lại than thở:

“Hắn dù sao cũng là tử tôn của Thái Thúc thị ta.

Cao Phẩm từ từ nói:

“Trưởng lão, vô số tướng sĩ đẫm máu chém giết, chính là vì giang sơn của Thái Thúc thị, nếu như bản thân Thái Thúc thị cũng không quý trọng, vậy để các tướng sĩ chết trận làm sao chịu nổi? Ngươi xem…

Phất tay chỉ về trận doanh quân địch ở phương xa.

“Hô Diên Vô Hận lại lần nữa chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, ngày sau Tấn quốc ta xua quân công Tề, còn có một trận huyết chiến thời gian lâu dài, nếu như trên chiến trường gặp phải nguy hiểm và khó khăn, người người vì tự vệ đều tiếc tính mạng của mình, đều có thể ném chủ tướng không để ý, chủ tướng còn làm sao an tâm chỉ huy tác chiến? Trưởng lão, ngươi nói cho ta, đến thời điểm đó cuộc chiến này làm sao đánh?

Không cần biết rõ tình huống, nói chung ngày hôm nay hắn không giết tử tôn của Thái Thúc thị là không thể!

Trưởng lão Khí Vân Tông trầm mặc, nhìn đệ tử Khí Vân Tông kia ánh mắt chờ mong, cuối cùng nhắm mắt nghiêng đầu qua bên khác.

Cao Phẩm quả quyết nói:

“Kéo xuống, chém!

Người lập tức bị kéo đi, phát sinh tiếng hò hét sợ hãi.

“Trưởng lão, trưởng lão, trưởng lão… A!

Tiếng hét thảm vang lên, một cái đầu người rơi xuống đất, trực tiếp hành hình ở bên cạnh.

Trưởng lão rất muốn bảo vệ hắn, đối phương dù sao cũng là tử tôn của Thái Thúc thị, trọng yếu nhất là, kỳ thực đối phương không có sai lầm gì, đoạn hậu kia vốn là đi chịu chết, có thể sống sót đã rất không dễ, không có công lao cũng có khổ lao.

Nhưng Cao Phẩm ở trước mặt các tướng lĩnh nói tới mức độ này, để hắn còn có thể nói cái gì? Thật muốn ở trước mặt mọi người ra sức bảo đảm mà nói, chẳng phải để chư tướng thất vọng?

Hắn cũng nhìn ra, Cao Phẩm là mượn cơ hội giết gà dọa khỉ, là giết cho chư tướng xem, càng giết cho tu sĩ khác xem, để tu sĩ khác nhìn rõ, tự ý ném chủ tướng thoát thân sẽ là hậu quả gì, ngay cả tử tôn của Thái Thúc thị cũng sẽ không bỏ qua!

Cao Phẩm làm như vậy, ai cũng không nói hắn gì được, sau khi báo lại, hoàng đế quyết không trách Cao Phẩm, Khí Vân Tông cũng sẽ không nói Cao Phẩm nửa chữ không, không phải sợ Cao Phẩm, mà là vì giang sơn của Thái Thúc thị!

Tam Đạo Cốc chỉnh đốn lại công sự phòng ngự.

Hô Diên Vô Hận cũng chờ Cao Phẩm thừa cơ truy sát, nhưng sau khi Cao Phẩm đoạt lại Tam Đạo Cốc, một chút ý tứ thừa cơ tiến công cũng không có.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full