Sau khi nằm xuống lại sặc ra một búng máu, hai tai Ngưu Hữu Đạo là tiếng ong ong.
Dùng sức lắc lắc đầu, mạnh mẽ thi pháp ổn định bóng mờ trong tầm mắt mới phát hiện hổ khẩu* của hai tay đã vỡ toang, nứt ra rất sâu, máu thịt be bét, máu me đầm đìa.
*Hổ khẩu: Vùng giữa ngón cái và ngón trỏ
Khóe miệng cũng máu me đầm đìa, hai tay chống xuống đất cố sức đứng lên, hai tay run rẩy, hai chân cũng đang run run không ngừng, thân thể và gân cốt giống như bị cắt thành mảnh nhỏ vậy.
Cảm giác này thật không dễ chịu, Ngưu Hữu Đạo cười khổ, lực công kích quá hung mãnh, cũng quá mau lẹ, bằng vào tu vi và tốc độ của mình, vận chuyển lực càn khôn cũng khó mà hoàn toàn hóa giải được, dư uy công kích còn sót lại cũng có thể đánh gục hắn.
Hơn nữa tổn thương lần này dường như còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lần đầu tiên bị Thánh La Sát đả thương.
Tại sao lại như vậy? Hắn vốn cho rằng tu vi của mình đã cao hơn năm đó không ít, ứng phó hẳn là có khả năng cao hơn mới phải.
Rất nhanh hắn đã hiểu ra, lúc Thánh La Sát đang dùng hết công phu đánh với Vân Cơ, công kích nhanh chóng, mình lại đột nhiên xen vào, hậu quả có thể tưởng được, không hề giống với một kích mình chịu của Thánh La Sát năm đó.
Còn muốn đối mặt đấu dưới đất với Thánh La Sát sợ rằng mình sẽ chịu tổn thương nặng hơn, kết quả vẫn nên quay lại tìm một biện pháp khác là hơn.
“Cái này gọi là mệnh gì đây…
Ngưu Hữu Đạo tự giễu bò dậy.
Không chết? Triệu Hùng Ca thở phào nhẹ nhõm.
Vân Cơ càng kinh ngạc hơn, nàng biết uy lực một kích của Thánh La Sát, căn bản không tu sĩ nào cảnh giới Kim Đan có thể chịu được, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại có thể đối phó, nàng cảm thấy có chút khó tin.
Càng làm hai người giật mình là sau khi đánh xong một kích, Thánh La Sát bỗng nhiên ngừng lại, giơ tay nhìn bàn tay vừa đánh ra một kích của mình, trên mặt là thần sắc bối rối, chậm rãi xoay người từ từ nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Nhìn thấy Thánh La Sát chủ động nhìn chằm chằm về phía Ngưu Hữu Đạo, Vân Cơ hết hồn, Ngưu Hữu Đạo đã bị thương thành cái dạng này rồi, làm sao có thể chịu được nữa.
Nhất thời không biết có nên đi cứu hay không, bản chân nàng cũng không thể chịu nổi, nếu còn mang theo gánh nặng là Ngưu Hữu Đạo nữa thì hai người sợ rằng sẽ xong đời, không khỏi tỏ ra do dự.
Xoẹt! Triệu Hùng Ca rút kiếm ra quát lên với Vân Cơ:
“Ngươi ngăn cản một chưởng của nàng, ta dẫn hắn thoát thân trước, sau đó ngươi trốn đi!
“Được!
Vân Cơ mới vừa đồng ý, Ngưu Hữu Đạo chợt quát lên:
“Đừng nhúc nhích! Tất cả chớ động!
Hắn nhìn chằm chằm thần sắc và phản ứng của Thánh La Sát, nhắc nhở lần nữa:
“Không được nhúc nhích, nhất định chớ có di chuyển!
Phản ứng trước mắt của Thánh La Sát chính là kết quả mà hắn muốn, không thể tiếp tục làm Thánh La Sát tức giận được. Một khi hai người kia vọng động lần nữa chọc giận Thánh La Sát thì sẽ xong đời. Tình trạng cơ thể hiện tại của hắn không có cách nào tiếp tục chịu kích thứ hai.
Đến lúc đó kiếm củi ba năm thiêu một giờ không nói, còn rất có thể sẽ liên lụy tới tính mạng của mọi người. Thực lực của Vân Cơ mạnh nhưng muốn mang theo hai gánh nặng từ dưới tay Thánh La Sát chạy thoát thì chưa chắc được.
Triệu Hùng Ca cùng Vân Cơ dần dần trợn to hai mắt, đầy sự khó tin, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo chẳng những không chạy đi mà còn không biết sống chết đi về phía Thánh La Sát.
Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo đang rỉ máu, trên mười ngón tay cũng có máu tươi tí tách chảy, hai chân run rẩy chậm rãi đi tới, không dám đi quá nhanh sợ kinh động, trên mặt cố gắng nở nụ cười hiền lành, cố gắng bày ra dáng vẻ không có ác ý.
Máu tươi tí tách, đi qua đâu thì kéo theo một đường máu tươi tới đó.
“Ngươi làm gì thế!
Triệu Hùng Ca thật sự không nhịn được hô to.
Ngưu Hữu Đạo lập tức dựng thẳng ngón trỏ đang dầm dề máu ở trên môi, lắc đầu với gã ý bảo gã chớ có lên tiếng quấy nhiễu.
Quay đầu lại làm thủ thế y như vậy cho Vân Cơ xem, cũng ra hiệu y vậy, đừng nên quấy rầy, nhất định đừng nên quấy rầy.
“…
Triệu Hùng Ca trợn tròn mắt, nhìn Thánh La Sát đã mất đi sự cuồng bạo lúc trước lẳng lặng đứng tại chỗ, nhất thời ý thức được chắc là Ngưu Hữu Đạo có biện pháp nào đó.
Đối với lần này, Vân Cơ cũng dần dần hiểu ra.
Run rẩy đi về phía trước, cảm giác khó chịu của thân thể dần hết đi, bước chân của Ngưu Hữu Đạo cũng trầm ổn hơn.
Cuối cùng, hắn dừng ở trước mặt Thánh La Sát, một người, một yêu ma mặt đối mặt ở khoảng cách gần, nhìn nhau.
Trái tim của Triệu Hùng Ca và Vân Cơ như thót lên tận cổ họng, đều biết, lúc này Thánh La Sát tùy tiện phất tay đảo qua một cái thôi, Ngưu Hữu Đạo nhất định phải chết!
Nhưng trên mặt Ngưu Hữu Đạo vẫn duy trì mỉm cười như trước, còn chậm rãi nâng một bàn tay lên, chậm rãi đẩy ra, cũng mời Thánh La Sát làm như vậy.
Thánh La Sát cũng từ từ nâng một tay lên, nhìn móng vuốt của mình chậm rãi dựng thẳng đẩy ra.
Một lợi chảo của yêu ma, một bàn tay của người máu me dầm dề, dưới sự chứng kiến của Triệu Hùng Ca và Vân Cơ chậm rãi hợp lại với nhau.
Bàn tay chập lại, Ngưu Hữu Đạo lập tức vận chuyển Càn Khôn quyết rót vào trong cơ thể Thánh La Sát, bắt đầu chậm rãi giúp nàng hóa giải yêu khí dị chủng trong cơ thể.
Trên mặt Thánh La Sát dường như nổi lên một cảm giác thư thích.
Một tay bắt đầu rồi, Ngưu Hữu Đạo thăm dò qua sắc mặt và hành động, lại nâng một bàn tay máu me dầm dề khác lên, chậm rãi đẩy ra.
Lần này, Thánh La Sát rất phối hợp, cũng nâng một cái móng khác lên, lần nữa phối hợp với cánh tay của Ngưu Hữu Đạo.
Một người, một yêu ma yên lặng ở đó, Thánh La Sát thoải mái chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như đang hưởng thụ cảm giác này.
Rất nhanh, Triệu Hùng Ca và Vân Cơ đều thấy rõ, ngân huy trên hai cánh phía sau Thánh La Sát đang từ từ ảm đạm, cũng đang từ từ thu nhỏ lại.
Thu nhỏ dần, khi nhỏ tới mức co lại vào trong xương bả vai sau lưng mới thôi.
Toàn bộ bề ngoài của Thánh La Sát cũng đang dần dần phát sinh sự biến hóa lớn, ngân sắc giáp cốt trên người dường như đang dần dần mềm đi, hào quang màu bạc trên tóc bạch kim cũng đang từ từ ảm đạm, từ màu bạc dần chuyển thành màu tro, màu tro dần biến thành màu đen.
Ngân sắc giáp cốt trên người nàng đang mềm dần, thay đổi, dần chuyển thành đường nét các bộ phận như con người, lợi trảo trên tứ chi cũng đang co lại.
Khi ngân sắc giáp cốt trên mặt Thánh La Sát hóa thành văn lộ ngân sắc rồi dần ảm đạm, sau đó biến mất ở dưới da, đã không còn Thánh La Sát nữa, đã biến thành một nữ tử thướt tha tr@n truồng không mảnh vải che thân, da thịt trắng như tuyết, thân thể duyên dáng tóc đen bay bay, hai mắt chớp chớp, lông mi thật dài.
Triệu Hùng Ca và Vân Cơ ngẩn ra nhìn, hai người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Mặt mũi quen thuộc, Ngân Nhi đã trở về rồi, trên mặt Ngưu Hữu Đạo cũng nở nụ cười.
Sau khi buông tay, hắn nhanh chóng cởi áo khoác của mình xuống, run lên, khoác trên thân thể tr@n trụi của Ngân Nhi, cẩn thận giúp nàng cột chắc vạt áo, che đi cảnh xuân đang lồ lộ bên ngoài.
Cảnh tượng đó giống như đang chăm sóc một đứa trẻ chưa hiểu chuyện vậy.
Chuyện đột biến này quá bất ngờ, mới vừa rồi còn là yêu ma hung ác độc địa không gì sánh được, một lời không hợp là có thể đưa người ta vào chỗ chết, đảo mắt lại biến thành nữ tử nhu mì yểu điệu, Triệu Hùng Ca và Vân Cơ nhất thời có phần khó thích ứng.
Giúp nàng cột chắc y phục, ngẩng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Ngân Nhi đã mở hai mắt ra, hai mắt đen lúng liếng không có bất kỳ sự phức tạp nào, đôi mắt ngây thơ đang tò mò nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo thử hỏi:
“Ngân Nhi, còn nhớ ta không?
Ngân Nhi dường như đang cố gắng nhớ lại gì đó, chợt hô lên một tiếng:
“Đạo Đạo…
Chính nàng dường như cũng có phần không dám xác định.
Ngưu Hữu Đạo xem như là đã nhìn ra, vị này có ấn tượng với mình, cũng không nhớ kỹ hắn lắm.