Triệu Hùng Ca cũng biết, người vừa nãy kia chính là tìm hắn nói sự tình này. Có chút sự tình, Ô Thường có thể lấy vũ lực đến hiếp bức, nhưng hiệu quả hiếp bức làm sao không biết, cho nên bên Ô Thường hy vọng Triệu Hùng Ca có thể giúp đỡ thuyết phục Ma giáo.
Đối mặt chất vấn, Triệu Hùng Ca trầm mặc, sau đó nói:
“Ô Thường không có nói loạn, Viên Cương đích xác là truyền nhân của Thánh nữ.
Nam Thiên Vô Phương nổi giận:
“Ngươi mở cái chuyện cười gì? Các đời Thánh nữ truyền nhân đều là nữ, làm sao sẽ là nam nhân?
Triệu Hùng Ca bình tĩnh nói:
“Có chút sự tình ngươi không biết, Thánh nữ sáng lập Ma giáo vẫn chờ một người tới, các đời Thánh nữ truyền thừa cũng vẫn đang chờ đợi.
Sự tình này, hắn không tính nói dối.
Người kia, hắn chờ được, hắn chờ được rồi.
Ở Điệp Mộng Huyễn Giới nhìn thấy Thánh La Sát hiện ra hình người, hắn liền biết người mình chờ, các đời Thánh nữ Ma giáo chờ đợi mấy trăm năm đã xuất hiện.
Nam Thiên Vô Phương kinh nghi bất định:
“Ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta, chờ chính là Viên Cương?
Ngữ khí của Triệu Hùng Ca kiên định:
“Phải! Chính là hắn.
Khi giao Ma Điển cho Ngưu Hữu Đạo, hắn biết mình hoàn thành sự tình mà Thánh nữ trước khi lâm chung giao phó, các đời Thánh nữ Ma giáo truyền thừa, ở trên tay hắn hoàn thành. Hậu quả thế nào, hắn không biết, nhưng hắn vui mừng vì mình đã hoàn thành.
Ô Thường liên tiếp hại chết hai vị Thánh nữ của Ma giáo, chính là không hy vọng bí mật của Ma giáo truyền thừa tiếp, muốn bức nó hiện hình.
Ma giáo đã không còn Thánh nữ, cũng không thể xuất hiện Thánh nữ, nhưng có thể là trời thấy đáng thương, ở thời điểm này, người các đời Thánh nữ chờ đợi xuất hiện, cho nên Triệu Hùng Ca rất vui mừng, mọi người hẳn đều có thể nhắm mắt.
Khi giao Ma Điển cho Ngưu Hữu Đạo, hắn giải thoát rồi, cũng thản nhiên, lúc này đã có thể thản nhiên đối mặt, nói dối cũng có thể không nháy mắt.
Nam Thiên Vô Phương kéo lấy vạt áo của hắn, giống như tức giận xung thiên.
“Triệu Hùng Ca, đừng tưởng ta không biết, bởi vì Thượng Thanh Tông, ngươi và Mao Lư Sơn Trang vẫn có chút không minh bạch, có phải ngươi vì cứu Viên Cương, mà muốn giao ra Ma Điển hay không?
Triệu Hùng Ca cũng nổi giận, kéo lấy vạt áo của hắn, cả giận nói:
“Vậy ngươi nói cho ta, khi Thánh nữ tiền nhiệm nhận ra bản thân gặp nguy hiểm, có phải đã ở trong bóng tối truyền đạt pháp chỉ tìm kiếm truyền thừa cho người? Năm đó có phải ngươi tiếp nhiệm vụ đi tìm kiếm Thánh nữ hay không?
Tâm tình của Nam Thiên Vô Phương kích động:
“Cơ mật nội bộ của Ma giáo không cần ngươi đến quản!
Triệu Hùng Ca dùng sức đẩy hắn một cái.
“Kỳ thực, ngươi dựa theo sàng lọc, từ lâu tìm được Thánh nữ phù hợp điều kiện phải không?
Nam Thiên Vô Phương:
“Phải! Trở thành Thánh nữ, lại bị ngươi hại chết rồi!
Triệu Hùng Ca quát mắng:
“Thối lắm! Kỳ thực nàng vốn không nên là Thánh nữ, kỳ thực chỉ là tuyển chọn của ngươi, Thánh nữ nguyên bản hẳn là có một người khác, phải không?
“Nói năng bậy bạ, ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì.
Nam Thiên Vô Phương hất tay, đẩy hắn ra, phẫn nộ xoay người.
Triệu Hùng Ca lại không chịu buông tha, bắt được vai hắn, cứng rắn kéo hắn về, cắn răng nghiến lợi nói:
“Quản Phương Nghi là người nào?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Nam Thiên Vô Phương có chút phiêu hốt, lại hất tay hắn, xoay người tách ra ánh mắt của Triệu Hùng Ca, nhìn phương xa nói:
“Là người nào ngươi còn không rõ ràng sao?
“Ta không rõ ràng!
Tâm tình của Triệu Hùng Ca cũng kích động.
“Ngươi nói cho ta, ngươi muốn che giấu cái gì?
Nam Thiên Vô Phương:
“Ta không có che giấu cái gì! Ta nói cho ngươi, chỉ cần ta còn sống, Ma giáo sẽ không đáp ứng để Viên Cương trở thành Thánh tử!
Dứt lời muốn lắc mình rời đi.
Triệu Hùng Ca cấp tốc ra tay, một phát bắt được cổ tay hắn, kéo hắn lại, gằn từng chữ:
“Kỳ thực Quản Phương Nghi chính là Thánh nữ! Quản Phương Nghi vốn nên là Thánh nữ đời trước, phải không?
Nam Thiên Vô Phương dùng sức vung tay, muốn bỏ qua, lại bị Triệu Hùng Ca kéo không thả.
Triệu Hùng Ca nghiêm túc nói:
“Nhưng ngươi không mang nàng về Ma giáo, bởi vì ngươi không muốn nàng tiếp nhận vị trí Thánh nữ, bởi vì ngươi nhìn thấy tình cảnh của Thánh nữ lúc đó, bởi vì ngươi sợ Quản Phương Nghi bước theo gót chân của Thánh nữ, bởi vì ngươi lo lắng nàng sẽ chết ở trên tay Ô Thường! Là cái gì làm ngươi không để ý truyền thừa của Ma giáo mà che chở nàng?
Hắn chỉ vào mũi đối phương nói.
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi thích nàng, tình nguyện nàng lưu lạc phong trần, cũng không muốn nàng cuốn vào thị phi như vậy bỏ mạng! Ngươi lấy người vốn không nên là Thánh nữ đến kế thừa vị trí Thánh nữ, kết quả như ngươi mong muốn, ngươi bảo vệ được Quản Phương Nghi, trơ mắt nhìn người vốn không nên là Thánh nữ bị Ô Thường bức tử!
Nam Thiên Vô Phương sợ hãi nhìn hắn, chậm rãi lùi về sau hai bước, sau đó cả người như bị rút khô khí lực, ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt bi thảm, đã không còn chút phiêu dật hào hiệp nào nữa.
Phải rồi! Triệu Hùng Ca theo dõi hắn, cũng vô lực lùi về sau một bước, trước còn chỉ là suy đoán, nhưng thái độ hiện tại của đối phương, làm cho hắn minh bạch, đích xác là như vậy.
Chuyện cũ trước kia, rõ ràng ở trước mắt, bao nhiêu phong ba, bao nhiêu bất đắc dĩ, lại bao nhiêu huyết lệ?
Triệu Hùng Ca cũng vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
Sau đó hai nam nhân giống như điên xông lên, mãnh liệt va chạm, hại người hại mình, đều đánh ngã đối phương.
Triệu Hùng Ca cười thảm:
“Ngươi nói là ta hại Thánh nữ, hiện tại ngươi nói lại lần nữa, đến cùng là ai hại chết Thánh nữ?
Nam Thiên Vô Phương nhếch miệng bi thảm.
“Nguyên lai ngươi đã sớm biết, ta còn tưởng trời biết đất biết còn có ta biết, bí mật này vĩnh viễn sẽ không còn có người biết.
Triệu Hùng Ca sầu thảm.
“Nguyên lai ta cũng không biết, nếu như không phải Ngưu Hữu Đạo mang Quản Phương Nghi đi, gây nên một chút cử động của ngươi… Bởi vì ta biết tình hình ngươi tìm Thánh nữ, Thánh nữ nói cho ta biết, mà ngươi không phải người lỗ m ãng vội vã làm ra quyết định như vậy. Kết hợp thời gian, còn có sự tình phát sinh ở Ma giáo năm đó, ta mới có suy đoán này.
Nam Thiên Vô Phương:
“Ngươi thật ác độc, suy đoán ra lại có thể nhịn xuống không hỏi.
Triệu Hùng Ca:
“Bởi vì trước khi Thánh nữ lâm chung giao phó, bởi vì ta phải thủ hộ bí mật càng trọng yếu hơn, vạch trần ngươi, đối với Ma giáo, đối với ta thủ hộ đều không có bất kỳ chỗ tốt. Ta lại tàn nhẫn, cũng không tàn nhẫn bằng ngươi, ngươi vì ẩn giấu chân tướng, vậy mà có thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào phong trần mà không đưa tay kéo một cái.
Nam Thiên Vô Phương khóc.
“Ta không có biện pháp, ta cũng không dám!
Nước mắt chảy xuống, đầu cũng cúi thấp.
“Khi ta tìm tới nàng, nàng đang ở bên dòng suối giặt quần áo, khi nàng ngẩng đầu… Ngươi không biết lúc đó nàng đẹp như thế nào đâu, sau đó ta khó kìm lòng nổi, làm bẩn nàng, lúc đó ta hối hận, lại không hối hận.
“Hối hận là bởi vì nàng phù hợp điều kiện Thánh nữ, Thánh nữ a, làm sao có thể bị làm bẩn, bảo ta làm sao có thể mang nàng về Ma giáo kế thừa vị trí Thánh nữ? Mang về, sau này ta phải trường kỳ đối mặt, ánh mắt nàng nhìn ta là không che giấu nổi người khác, Ô Thường lại mắt nhìn chằm chằm, một khi bạo lộ ra, ta khó từ tội lỗi, cũng sẽ hại nàng.
“Ta không hối hận là bởi vì bảo vệ nàng, ta tận mắt nhìn thấy Thánh nữ chịu đủ dày vò, càng ngày càng không hối hận!
“Ô Thường nhìn chằm chằm, ta thật không dám đi đưa tay, một khi bị Ô Thường phát hiện nàng là người ta quan tâm, cho dù có thể che giấu thân phận nàng là nhân tuyển Thánh nữ, ngươi cũng có thể biết nàng rơi vào tay Ô Thường sẽ là dạng kết cục gì. Bỏ mặc nàng lưu lạ phong trần, không ra tay, nói rõ ta không để ý nàng, có lẽ mới là bảo hộ tốt nhất đối với nàng.
“Tên thật của nàng là Quản Hồng Hoa, ta cảm thấy không êm tai, nên đổi tên là Quản Phương Nghi, không nghĩ tới sau đó nàng vẫn dùng danh tự này! Có lẽ không nên cho nàng cải danh tự này, nàng gọi Quản Phương Nghi, ta gọi Nam Thiên Vô Phương, có lẽ lấy danh tự kia đã chú định ta phải mất đi nàng, này có phải là mệnh hay không? Ta không dùng tên thật với nàng, nàng không biết tên thật của ta.