Huyền Vi lại giãy dụa, nhưng Hạo Thừa cảnh cáo:
“Ngọc Thương đã đến kinh thành, Tần quốc coi địa bàn Vệ quốc như đường lui, ngươi không gấp sao?
Huyền Vi lập tức không giãy dụa, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng nhận ra tay đối phương lại sờ chỗ không nên, Huyền Vi cắn răng nói:
“Thả ta ra!
Tay Hạo Thừa liên tục bóp lấy ngực nàng.
“Muốn ta giúp ngươi, thì đừng hứa hẹn không, trước tiên cho chút ngon ngọt lại nói. Ngày mai, ta muốn đi thôn trang ngoại thành, hầu hạ ta cao hứng, chuyện gì cũng dễ nói, bằng không, hứa hẹn đầu môi này thì tìm người khác đi! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu muộn, bên Ngọc Thương bàn xong xuôi, các triều thần lại muốn đổi ý cũng không được.
Dứt lời lại ở trên mông nàng bóp một cái, sau đó đẩy ra, xoay người rời đi.
“Ngày mai ta muốn tận hứng, ta không muốn nhìn thấy gia hỏa chướng mắt kia!
Huyền Vi sầu lo đứng đó, Ngọc Thương tới để nàng lòng như lửa đốt…
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe và hộ vệ chờ đợi ở cửa vương phủ.
Hạo Thừa tĩnh tọa ở trong xe ngựa, cũng nhắm mắt chờ.
Màn xe đột nhiên xốc lên, Huyền Vi lên càng xe, tiến vào xe ngựa ngồi xuống.
Đoàn xe xuất phát.
Hạo Thừa nở nụ cười, đến gần nàng, lại đưa tay ôm vòng eo của nàng.
“Vẫn ngoan ngoãn đến rồi, ta còn tưởng ngươi không đến.
Thần sắc của Huyền Vi rõ ràng có chút bối rối, cuống quýt đẩy hắn ra, ánh mắt liếc về phía cửa sổ.
Hạo Thừa ý thức được không đúng, lập tức dựa vào cửa sổ, đẩy rèm cửa ra nhìn, thấy Tây Môn Tình Không ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa đồng hành.
Thả màn xe, Hạo Thừa lập tức để sát vào bên tai nàng.
“Bảo đừng dẫn hắn, ngươi còn mang hắn tới, có ý gì?
Huyền Vi:
“Mặc kệ ta đi đâu đều mang theo hắn, bao nhiêu năm vẫn như vậy, đột nhiên bên dưới không mang theo, sẽ chọc giận hắn sinh nghi, hắn rất có khả năng sẽ theo tới.
Hạo Thừa cắn răng.
“Ngươi đùa ta phải không?
Huyền Vi cắn môi.
“Ta sẽ tìm cơ hội đẩy hắn ra.
Nói ra câu này, nàng cũng cảm thấy không chịu nổi.
Hạo Thừa thở phì phò dựa ở trên vách xe.
…
Trang viên Hoàng gia, dựa lưng vào núi, ở cạnh sông, là địa phương tuyệt hảo.
Mọi người đến dàn xếp lại, Huyền Vi lo lắng ngồi ở trong một lương đình, Tây Môn Tình Không đứng ở bên cạnh.
Bỗng một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, nhân viên Vụ phủ đồng hành tiếp nhận, cấp tốc lấy mật thư dịch ra, sau đó tiến vào trình báo.
Huyền Vi xem xong, đứng dậy đưa cho Tây Môn Tình Không.
“Sự tình này e là còn phải ngươi tự mình đi một chuyến.
Tây Môn Tình Không xem qua, không có hé răng, mà giương mắt nhìn nàng.
Huyền Vi bị hắn nhìn có chút hãi hùng khiếp vía, nội dung trong thư là tối hôm qua nàng an bài xong, chính là vì ngày hôm nay có thể đẩy Tây Môn Tình Không ra, theo lý thuyết Tây Môn Tình Không là không biết, nhưng trong mắt Tây Môn Tình Không lộ ra ý vị dường như đã biết cái gì.
Nàng không biết có phải mình có tật giật mình hay không.
Tây Môn Tình Không bỗng lên tiếng nói:
“Lần này phải mất một hai ngày.
Huyền Vi gượng ép nói:
“Nơi này có tu sĩ Tề quốc hộ vệ, không có việc gì.
Tây Môn Tình Không khẽ gật đầu, không nhiều lời cái gì, xoay người rời đi.
Huyền Vi nhìn theo, răng bạc muốn cắn phá môi mình…
Tây Môn Tình Không rời đi không bao lâu, được biết Tây Môn Tình Không rời đi, Hạo Thừa xuất hiện, thẳng đến nhà thuỷ tạ.
Vừa thấy mặt, Huyền Vi còn không kịp nói chuyện, Hạo Thừa đã cúi người, trực tiếp bế nàng lên.
“Ngươi làm gì?
Huyền Vi sợ hãi nhìn quanh, không nghĩ tới vị này sẽ ở ban ngày ban mặt làm sự tình kia.
“Sợ cái gì, ta muốn ngủ với phu nhân mình, ai có thể nói cái gì?
Hạo Thừa cười ha ha, không thể chờ đợi được muốn nhìn dáng dấp của nữ nhân ngày thường cao cao tại thượng ở trên giường.
Hai nhân viên Vụ phủ vội vàng tiến lên, có chút không biết nên như thế nào cho phải, như Hạo Thừa nói, đối phương dù sao cũng là trượng phu của Huyền Vi.
Hai người nhìn phản ứng của Huyền Vi, chờ Huyền Vi ra lệnh.
Nhưng Huyền Vi từ bỏ giãy dụa, nhắm mắt, tùy ý Hạo Thừa ôm nàng đi vào phòng.
Huyền Vi không có ý kiến, sự tình phu thê, hai nhân viên Vụ phủ lại có thể thế nào, hai mặt nhìn nhau.
Hạo Thừa vừa ôm người ra nhà thuỷ tạ, một thái giám chạy tới bẩm báo:
“Vương gia, Bộ tổng quản truyền lời, nói có chuyện quan trọng, lệnh ngài lập tức trở về thành một chuyến.
“Ta có thể có chuyện quan trọng gì, cút ngay!
Hạo Thừa một cước đá văng đối phương, tiếp tục việc của mình, có sự tình gì chờ mình khoái hoạt xong lại nói, bằng không gia hỏa chán ghét kia đến, lại sẽ bị ngăn cản.
…
Bờ sông, Tây Môn Tình Không mới ra trang viên phóng ngựa phi nhanh bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phương xa gần trăm kỵ binh ầm ầm qua cầu, xông về phía trang viên Hoàng gia, người cầm đầu, pháp nhãn nhìn kỹ, hắn có chút quen mắt.
Bỗng nhiên kéo ngừng chiến mã, bởi vì hắn nhớ ra là ai, đồ đệ của Ngọc Thương… Độc Cô Tĩnh!
Trước kia, Ngọc Thương lấy tên tuổi danh sư du lịch chung quanh, từng tới kinh thành Vệ quốc, Huyền Vi còn cố ý hội kiến, bởi vậy hắn gặp qua Độc Cô Tĩnh.
Người Hiểu Nguyệt Các! Đến nơi này làm gì? Trong lòng Tây Môn Tình Không cả kinh, lắc người lên, phi thân phản hồi!
…
Trên giường, Hạo Thừa đẩy ngã Huyền Vi, nhanh chóng lột y phục, nhưng Huyền Vi không quá phối hợp.
Trong cơn tức giận, Hạo Thừa đột nhiên bò lên, chỉ vào Huyền Vi che ngực, cười ha ha nói:
“Tốt! Ta không miễn cưỡng, ngươi tự mình cởi ra cho ta!
Huyền Vi cuộn mình bất động, ánh mắt có chút đờ ra, nào còn có phong phạm của nữ tướng Vệ quốc lúc trước.
“Ta lại hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi cởi hay là không cởi?
Huyền Vi cười thảm, tay động, chậm rãi sờ về phía đai lưng, nhắm mắt, khóe mắt thấm ra ngấn lệ.
Hai mắt Hạo Thừa nhất thời sáng lên, thưởng thức, chờ mong, đồng thời cấp tốc cởi áo khoác của mình.
Ầm!
Bên ngoài bỗng truyền đến động tĩnh tranh đấu chém giết, hai người ở trong phòng cả kinh, Huyền Vi cuống quýt ngồi dậy…
Tu sĩ hộ vệ Tề quốc đã bị lâm thời di dời, nhân viên Vụ phủ của Huyền Vi gặp tai vạ, căn bản không phải đối thủ của Hiểu Nguyệt Các.
Độc Cô Tĩnh mang người xông vào, trực tiếp đại khai sát giới.
Cạch!
Một đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống, đất đá bắn bay, nổ ra một cái hố lớn.
Đám người Độc Cô Tĩnh cả kinh, nhanh chóng đề phòng, một thân ảnh rơi xuống đất, chính là Tây Môn Tình Không.
Tây Môn Tình Không chộp một thái giám đang sợ hãi lăn lộn, lớn tiếng chất vấn.
“Huyền Vi ở nơi nào?
Kiếm gác ở trên cổ đối phương.
Thái giám lắp bắp nói:
“Ở… ở phía sau… tẩm điện phía sau…
Độc Cô Tĩnh vung tay lên, mọi người lắc mình ra, vây quanh Tây Môn Tình Không.
Tây Môn Tình Không vứt thái giám kia, mắt lạnh lẽo nhìn quanh, hắn không sợ những người này, nhưng Huyền Thiên Phá Cương Tiễn ở trên kiến trúc bốn phía làm hắn kiêng kỵ.
Vật này hung tàn, có thể phá tan cương khí hộ thể, đồn đại phía trên còn có kịch độc.
Độc Cô Tĩnh mỉm cười:
“Nguyên lai là Đan bảng đệ nhất cao thủ Tây Môn tiên sinh, trước kia từ biệt, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp mặt. Tây Môn Tình Không, nam nhân nên có dáng vẻ của nam nhân, nữ nhân nên có một dáng vẻ của nữ nhân, vì một nữ nhân chỉ biết lợi dụng ngươi rất không đáng. Mục tiêu của ta không phải ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn bất động, ta không làm khó dễ ngươi.
Dứt lời đang muốn tránh ra hành sự, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai:
“Dừng tay!
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Huyền Vi tóc mây phân tán, xiêm y ngổn ngang đi ra, một thanh kiếm gác ở trên cổ Hạo Thừa.
Hạo Thừa không có mặc áo khoác, trên cổ đã chảy máu, nơm nớp lo sợ bị đẩy tới.
Trước bị tranh đấu bên ngoài kinh động, nhất thời không chú ý, bị Huyền Vi rút bảo kiếm gác ở trên cổ.
Mà lúc đầu Huyền Vi chỉ là phát hiện không đúng, khống chế người để phòng vạn nhất, đi ra nhìn thấy Độc Cô Tĩnh, trong nháy mắt mộng tỉnh, biết mình bị Tề quốc bán rồi.
Độc Cô Tĩnh hơi nhíu mày, không biết làm cái quỷ gì, sao Hạo Thừa không rút đi, sao sẽ ở trên tay Huyền Vi?