“Hừ hừ!
Thanh âm già nua phát sinh một trận cười gằn.
“Tiếp nhận chỉ cần là bệnh nhân, thầy trò ta chỉ để ý trị bệnh cứu người, mặc kệ thế gian thị phi, ở trong loạn thế này cũng quản không được. Trị hết bệnh, đi ra ngoài là chết hay sống, có ân oán gì, hết thảy không hỏi đến. Trên xe của ta nhân chứng, thị phi đúng sai, ta đã hiểu. Ngọc Thương, ngươi ỷ thế hiếp người trước, giảo khẩu ngụy biện ở sau, được lắm cho chút màu sắc. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, đồ nhi của ta, ngươi thả hay là không thả?
Ánh mắt Ngọc Thương lấp loé, thả, hắn ngược lại là muốn thả, chỉ là thả như vậy mà nói, bao nhiêu người nhìn, hắn khó tránh khỏi có chút mất mặt, lạnh nhạt nói:
“Hắc huynh tự mình ra mặt, tự nhiên là hdễảo nói. Ta đối xử với lệnh đồ rất tử tế, không tổn hại một cọng lông, nhưng người của ngươi vừa đả thương người của ta, muốn ta thả người, làm sao cũng phải có lời giải thích chứ?
Hắn đã nhắc nhở rất rõ ràng, cũng cho Quỷ Y bậc thang đi xuống, ta bắt người của ngươi, người của ngươi cũng đả thương người của ta.
Chỉ cần Quỷ Y xuống nước, mọi người coi như hòa nhau lẫn nhau, đều có mặt mũi, sự tình này cũng coi như qua.
Thanh âm già nua cười ha ha nói:
“Ngươi vô lý trước, còn muốn ta cho thuyết pháp, không hổ là quốc sư Tần quốc. Đồ nhi của ta là chết hay sống, ngươi cũng phải lôi ra cho ta xem một chút chứ?
“Dễ nói!
Ngọc Thương nở nụ cười, ánh mắt nhìn Chu Kiếm và Vưu Bội Bội một chút, sau đó quay đầu lại nói:
“Đi, mời cao đồ của Hắc huynh ra.
“Vâng!
Quách Hành Sơn lĩnh mệnh rời đi.
Chỉ chốc lát sau, người được mang đến, Vô Tâm và Quách Mạn đều bị mang ra ngoài, bất quá trên người đều bị hạ cấm chế, lại có người chuyên chăm sóc, chạy là đừng nghĩ chạy.
Ngọc Thương nhìn Vô Tâm nói.
“Hắc huynh mời xem, lệnh đồ lông tóc không tổn hại nha.
Thanh âm già nua từ từ nói:
“Vô Tâm, thế gian này tốt không?
Mọi người không rõ thâm ý trong lời ấy, chỉ có Vô Tâm im một lúc mới chắp tay.
“Đệ tử bái kiến sư tôn, sư tôn nói không sai, nhưng thế gian vốn là như vậy.
Thanh âm già nua thở dài.
“Ngươi vẫn u mê không tỉnh a!
Vô Tâm lại trầm mặc.
Ngọc Thương bỗng cười nói:
“Hắc huynh, ngươi hưng sư động chúng mà đến, nhưng ngay cả mặt cũng không chịu lộ, keo kiệt bộ mặt như vậy, còn muốn ta giao người, có phải có chút quá mức rồi hay không?
Thanh âm già nua nói:
“Vô Tướng, ngươi đi tiếp sư huynh trở về đi.
“Vâng!
Phu xe bỏ roi, nhảy xuống xe, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Nhan Bảo Như cũng nhảy xuống theo, cùng phu xe song song tiến lên.
Thấy cảnh này, hai mắt Ngọc Thương híp lại.
“Hắc huynh, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp người sao?
Vô Tâm và Quách Mạn bị người kéo ra sau, cũng tăng mạnh nhân thủ coi chừng, đồng thời có đao kiếm gác ở trên cổ hai người, một khi có bất trắc, hai người sẽ lập tức bỏ mạng.
Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn cũng tiến đến bên cạnh sư phụ, trên tay đều nắm Thiên Kiếm Phù đề phòng.
Tả hữu càng có một loạt cung tiễn thủ bố trận thành hình quạt, kéo Huyền Thiên Phá Cương Tiễn, mũi tên nhắm ngay hai người.
Đám người chưởng môn của tam đại phái chỉ nhìn không nói.
Mọi người theo vào, còn có đứng ở ngoài sân cũng nhìn chằm chằm một màn này.
Mắt thấy hai người từng bước áp sát, sắc mặt Ngọc Thương trầm xuống, phát sinh cảnh cáo nghiêm khắc.
“Hắc huynh, nếu người của ngươi lại dám tới gần mà nói, ra sự tình cũng đừng oán ta!
Nhưng người trong xe không có lên tiếng.
Ngược lại là phu xe và Nhan Bảo Như nghe được cảnh cáo dừng lại, đối lập với đám người Ngọc Thương, rất có tư thế lấy hai địch trăm.
Hai tay trong tay áo của Nhan Bảo Như đã thủ thế.
Ngọc Thương nhìn chăm chú hai người ánh mắt đột nhiên chấn động, bởi vì hắn nhận ra được áp lực trong không khí đột nhiên tăng cường đè ép, ánh mắt nhìn về phía Nhan Bảo Như, ý thức được đối phương là người nào, cũng ý thức được vì sao đối phương không sợ hãi, càng ý thức được đối phương muốn làm gì, hò hét:
“Ngăn trở!
Nhưng đã muộn, hắn cảm giác thân hãm vào bùn, phản ứng trì độn.
Đâu chỉ là hắn, Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn cũng cảm giác được áp lực đồng dạng, ở dưới kinh hãi, trực tiếp thôi phát Thiên Kiếm Phù.
Cung tiễn thủ vừa nghe hiệu lệnh, Huyền Thiên Phá Cương Tiễn trong tay cũng vèo vèo b ắn ra.
Năng lượng bàng bạc của hai đạo Thiên Kiếm Phù vừa ra, trong nháy mắt xé rách lực lượng không gian của Nhan Bảo Như.
Lực trì trệ vừa vỡ, Ngọc Thương vội vàng tránh đi.
Nhưng phu xe đã nhân lúc Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn trì trệ không kịp phản ứng lắc mình rời đi, có thể nói trong nháy mắt lóe qua giữa hai người, lao thẳng tới Ngọc Thương.
Cung tiễn thủ không để ý người mình, Huyền Thiên Phá Cương Tiễn thả ra mao châm ngay cả người mình cũng bao trùm.
Người bên này có giải dược, chỉ cần không sợ độc tính, chỉ là kim đâm thì có gì phải sợ.
Mà Nhan Bảo Như và phu xe cũng không nhìn Huyền Thiên Phá Cương Tiễn uy hiếp, phu xe lắc người rời đi, Nhan Bảo Như thì tay áo tung bay chống đỡ mao châm lùi về sau, trên người đã trúng chí ít hơn trăm châm.
Sở dĩ cấp tốc thối lui, không phải sợ độc châm, mà là sợ Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn sử dụng Thiên Kiếm Phù.
Nhưng Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn đã không rảnh bận tâm nàng, hoảng sợ nhìn về phía phu xe.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh đến như một mị ảnh.
Thần sắc đám người chưởng môn của tam đại phái đại biến.
Đích xác là quá nhanh, nhanh đến Ngọc Thương trở tay không kịp, dưới vội vàng song chưởng đẩy ra một đạo hào quang đánh về người nhào tới.
Ngũ trảo của phu xe như câu, ầm… dễ dàng đánh tan đoàn hào quang kia.
Cương phong phân tán, Ngọc Thương chỉ cảm giác một bóng đen xuyên phá đến trước mắt, một khắc sau cái cổ căng thẳng, có cảm giác bị cắt đứt.
Này là người nào? Lẽ nào là Nguyên Anh kỳ sao? Hắn có thể cảm giác được tu vi của đối phương quá cao, căn bản không phải Kim Đan đỉnh phong bình thường có thể ngang hàng, bị người tu vi cường đại như vậy khống chế, đã không cách nào động đậy.
Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn song song phất tay, kiếm cương b ắn ra dừng lại, không dám hạ thủ với mục tiêu, bằng không đứng mũi chịu sào là Ngọc Thương.
Một bóng người khống chế lấy Ngọc Thương cấp tốc lui ra.
Nhan Bảo Như thi pháp bức ra độc châm trên người, phu xe cũng lắc mình trở về bên xe ngựa, trên tay nhiều ra một người, chính là Ngọc Thương sắc mặt khiếp sợ không nói ra lời.
Phu xe một tay khống chế Ngọc Thương, một tay bắt lấy dây cương.
Biến cố này, bất quá là sự tình trong nháy mắt.
Thiên Kiếm Phù phóng thích ra năng lượng không cách nào kéo dài, cũng không phải tu vi như Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn có thể điều khiển dài lâu không thả.
Sư phụ rơi vào trên tay đối phương, hai người lại không thể công kích, chỉ có thể dẫn hướng năng lượng đánh về phía bầu trời.
Vù! Vù! Vù…
Tiếng ông ông rung động trên bầu trời Phù Phương Viên, hai tấm Thiên Kiếm Phù lại lãng phí như vậy.
Toàn bộ Phù Phương Viên gạch vụn bay ngang, mái ngói như lá cây thổi đi, cương phong khuếch tán làm chưởng môn của tam đại phái như ở trong sóng to gió lớn, không ngừng nhấp nhô.
Ánh mắt chưởng môn của tam đại phái cùng nhau nhìn chằm chằm vào phu xe, kinh nghi bất định, thực lực cường hãn như vậy, Ngọc Thương ở trên tay hắn không có lực chống đỡ, này đến tột cùng là người nào? Lẽ nào là cao thủ Nguyên Anh cảnh?
Theo lý thuyết thì không thể, thật là tu sĩ Nguyên Anh mà nói, không có khả năng lộ ra, Cửu Thánh là sẽ không bỏ mặc.
Chưởng môn tam đại phái lại cấp tốc nhìn phản ứng của đại lượng tu sĩ do Quỷ Y triệu tập đến, ba người ý thức được không ổn.
Quỷ Y vừa ra tay là trận thế như vậy, đủ để chấn nhiếp toàn trường, những người được mời kia tất sẽ động dung, một khi Quỷ Y có tâm gây sự mà nói, những người kia không dám không nghe, sợ là sẽ làm Tề Kinh đại loạn.
Trong mắt Chu Kiếm và Vưu Bội Bội cũng lộ ra kinh hãi, sớm biết phu xe này không phải người bình thường, không nghĩ rằng lại có thực lực cường hãn như vậy.