Cạch! Mũi kiếm đột nhiên chém xuống, một nhát kiếm chém về phía đối phương, dưới sự bạo phát đột ngột mạnh mẽ của của pháp lực, vật cưỡi phía dưới đột nhiên run chân, quỵ xuống.
Mọi người kinh sợ, tất cả tránh ra nhanh như chớp.
Nhưng thi thể được nhấc lên kia lại không tránh kịp, bị một kiếm chém vụn ngay tại chỗ, mục tiêu của một kiếm này chính là nhắm vào nàng ta.
Y không muốn để nàng ta ở lại đây bị người khác khinh nhờn, vì thế y tự mình đến, tự tay giải quyết!
Bốn phía Thiên Cơ Phá Cương Tiễn vèo vèo phóng tới, vô số mũi kim dày đặc như lông trâu đếm không hết bao trùm mà tới.
Tây Môn Tình Không trực tiếp không nhìn, đột nhiên kiếm ảnh màu xanh lam b ắn ra.
“Giết hắn!
Ngọc Thương vội vã tránh ra quát lên, nhìn thấy thi thể của Vi Huyền bị hủy thì ông ta biết tất cả tâm cơ của mình đều uổng phí, trong lòng tức giận không cách nào tả nổi.
Thiên Kiếm Phù đề phòng trong tay Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn đồng thời bạo phát.
Ai biết Tây Môn Tình Không lại không trực tiếp giết tới mà là một kiếm tách đất trời, kiếm và người hợp thành một thể chui vào dưới ruộng dốc.
Mặt đất bị nứt thành một đường kẽ hoa văn, xoẹt một tiếng xông về phía Ngọc Thương đang lùi về sau.
Thiên Kiếm Cương Ảnh của Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn tiện tay dẫn ra lập tức dọc theo vết đất nứt đánh tới, mặt đất rung chuyển đất đá bay tán loạn.
Ai biết được đường đất nứt chỉ là hiện tượng giả do Tây Môn Tình Không từ lòng đất phát lực ra.
Tây Môn Tình Không không hề chui vào lòng đất.
Một vệt sáng xanh phá đất chui ra, bên dưới Độc Cô Tĩnh bị chẻ ra, trong chớp mắt cả người vỡ thành hai mảnh, máu và cơ thể nứt ra, chảy theo nguồn năng lượng khổng lồ tán loạn.
Quách Hành Sơn đang một đường đánh về phía Thiên Kiếm Cương Ảnh nhận ra khác thường, cả người kinh hãi.
Hắn ta đang muốn xoay tay lại dẫn dắt Thiên Kiếm Phù mạnh mẽ tấn công uy lực phản kích của Tây Môn Tình Không toát ra, nhưng đã chậm.
Một vệt sáng xanh lấy tư thế không thể đỡ xẹt qua cổ hắn ta.
Hắn ta không nhìn thấy đầu của mình bay lên trời, chỉ cảm thấy tầm nhìn đang hỗn loạn, mình gần như không thể khống chế cơ thể của mình, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Năng lượng bàng bạc của Thiên Kiếm Phù mất đi năng lực điều khiển, trong nháy mắt xé nát cơ thể đã mất đầu của hắn ta.
Nháy mắt phá đất đánh giết Độc Cô Tĩnh, kiếm trong tay Tây Môn Tình Không đồng thời rời tay đánh về một phía khác.
Hầu như là trong nháy mắt đã gi ết chết hai người.
Nhanh! Quá nhanh! Đây chính là uy lực của cao thủ đứng đầu Đan Bảng, những tu sĩ khác nhìn thấy đều cảm thấy kinh sợ.
Ngọc Thương vẫn còn nhẹ nhàng lùi về sau, nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt ông ta muốn nứt ra, hai đệ tử tâm phúc mình dạy dỗ nhiều năm như vậy trong chớp mắt đã không còn.
Ông ta cũng sợ hãi. Thực lực hai đệ tử của ông ta không yếu, tuyệt đối có thể xem như là cao thủ trong tu sĩ Kim Đan, vậy mà cùng lúc lại bị một kiếm của Tây Môn Tình Không g iết chết. Ông ta tự thấy cho dù mình đối đầu với hai đệ tử này, mình cũng không thể đánh thắng bọn họ.
Kiếm ảnh màu xanh lam xẹt trở về, Tây Môn Tình Không lăng không bay lên giơ tay chụp lấy, động tác nhanh nhẹn lắc người một cái, một lần nữa đánh tan mặt đất không thấy bóng dáng.
Đột nhiên một vệt hoa văn ầm ầm nổ tung đẩy về phía Ngọc Thương đặt chân, một trong hai vị trưởng lão của Hiểu Nguyệt các đi cùng lập tức loạn kiếm chém xuống, kiếm khí ác liệt như bẻ cành khô xé rách mặt đất.
Thiên Kiếm Phù trong tay người còn lại nâng cao cảnh giác.
Ngọc Thương rớt trên mặt đất, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con chim cưỡi trong đội quân tuần tra đang xoay quanh bầu trời, hai tay áo đập vào nhau, cả người bay lên, nhanh chóng xoay tròn trên bầu trời, cuối cùng nhẹ nhàng rớt trên con chim cưỡi kia, sau đó ông ta nhìn chằm chằm mặt đất.
Ào, ào, ào! Mặt đất như mạng nhện nứt ra bốn phương tám hướng, không biết đã dọa sợ biết bao người lùi về sau.
Ầm! Mặt đất của một góc quân doanh nứt ra, một vệt kiếm ảnh màu xanh lam bay lên trời.
Một đám tu sĩ lập tức lắc mình phóng lên, đuổi theo.
“Đi!
Ngọc Thương trầm giọng quát lên.
Tu sĩ điều khiển chim cưỡi lệnh cho vật cưỡi xoay tròn, nhanh chóng đập cánh bay vút đi.
Tây Môn Tình Không bay đến giữa bầu trời thế cạn, kiếm trong tay lật ngược lại, kiếm và người hợp thành một, hóa thành một vệt sáng màu xanh lam vèo một cái đuổi theo.
Một đám tu sĩ bay lên trời truy sát, phần lớn tu sĩ đối với trình độ điều khiển pháp lực ngự vật hư không không làm được đến mức độ tự nhiên như Tây Môn Tình Không, sau khi thế cạn đành phải bay về mặt đất.
Chỉ có một số tu sĩ một lần nữa phất tay áo, ngang trời đuổi theo. Nhưng vẫn là kém xa tốc ngự kiếm bay lượn của Tây Môn Tình Không.
Mắt thấy Tây Môn Tình Không nhanh chóng đuổi theo, Ngọc Thương vô cùng kinh sợ, trong tay nắm chặt Thiên Kiếm Phù chuẩn bị.
Kiếm ảnh màu xanh lam đột nhiên lay động giữa bầu trời, mang theo một đường vòng cung nhắm về phía trời cao, sau đó đột nhiên lại bổ nhào xuống, lấy tốc độ nhanh nhất bắn về phía mục tiêu.
Người đã giết tới, Thiên Kiếm Cương Ảnh trong tay Ngọc Thương lập tức nổ ra.
Giống như vậy, Tây Môn Tình Không phất tay ra một vệt Thiên Kiếm Cương Ảnh.
Ầm ầm ầm.
Mười hai tiếng nổ vang lên, hai mươi bốn vệt Thiên Kiếm Cương Ảnh nổ liên tiếp mười hai lần, chấn động trời cao.
Những tu sĩ điều khiển chim cưỡi đều gấp rút bay thoát thân, còn về chim cưỡi đã bị xé rách thành máu thịt lẫn lộn, bọn chúng căn bản không thể nào chịu đựng được dư âm xung kích mạnh mẽ như vậy.
Tiếng nổ cuối cùng chấm dứt, một vệt kiếm ảnh màu xanh lam thuận thế chém tới.
Hai tay Ngọc Thương đẩy ra ánh sáng xoay tròn như như cối xay, trong nháy mắt trì trệ hãm chặt kiếm ảnh màu xanh lam đang bắn vọt tới.
Ánh sáng màu xanh lam nhấp nháy dừng lại, có thể thấy Tây Môn Tình Không lấy kiếm thức dẫn dắt ngay trong kiếm cương do mình hóa thành, đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngọc Thương.
Ánh sáng rực rỡ xoay tròn như cối xay không những hãm chặt thế tiến công một chiêu kiếm này của Tây Môn tình không, mà còn mang theo Tây Môn Tình Không đang hợp thành một với kiếm chầm chậm xoay tròn.
Lực chống đỡ của hai người song song với nhau, đồng thời nhanh chóng giảm xuống, ai cũng không chịu buông tay, cả hai đều mạnh mẽ hao tổn tu vi của mình.
Ngọc Thương là không dám buông tay, thực sự là kiếm thế của Tây Môn Tình Không vô cùng sắc bén. Ông ta sợ mình vừa buông tay liền bị Tây Môn Tình Không chém.
Trong quá trình hai người cùng rơi xuống, pháp nhãn của Ngọc Thương nhìn thấy lỗ kim mới trên má Tây Môn Tình Không, lập tức ông ta biết y đã sớm bị Thiên Cơ Phá Cương Tiễn gây thương tích, mặt ông ta lộ ra vẻ dữ tợn nói:
“Tây Môn huynh, ngươi đã trúng độc, càng gấp gáp thúc đẩy pháp lực, phát độc càng nhanh hơn. Nhân mã của ta đã sớm đuổi tới, ngươi thế lực đơn bạc chạy không thoát đâu, bây giờ bó tay chịu trói lão phu nể tình ngươi ở độ tuổi này lại có thể đạt đến cảnh giới như vậy cũng tính là kỳ tài tu hành có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.
Tây Môn Tình Không hờ hững nói:
“Chết sống đã định, ai tha cho ai đây?
Ngọc Thương hừ giọng nói:
“Nếu như ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy thì đừng oán hận lão phu! Hừ…
Giọng mũi phát ra, trong ống tay áo của ông ta lại bay ra mộ tấm Thiên Kiếm Phù.
Ánh mắt của Tây Môn Tình Không lạnh lẽo lướt qua, lập tức biết được dụng ý của ông ta, bằng thực lực của đối phương cũng xác thực có năng lực cách không thi pháp điều động Thiên Kiếm Phù!
“Sinh tử đã định!
Tây Môn Tình Không hét vang một tiếng, kiếm trong một tay sau lưng đột nhiên lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vung ra, trong nháy mắt lúc vung kiếm ra, hai tay cùng nắm chặt, đột nhiên cơ thể hơi cuộn tròn giống như xoay tròn bạo phát lực, lúc kiếm vung lên trời cao có tiếng vọng lại:
“Vô ngã, vô kiếm, chém!
Tiếng vang chấn động bầu trời.
Đột nhiên hai mắt Ngọc Thương trừng lớn.