Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn lại: “Nơi này là mắt trận của Ngũ Vực Tinh Thần Đại Trận, là chỗ trung tâm để khởi động Ngũ Vực Tinh Thần Đại Trận, cũng là bước đầu tiên mấu chốt để chặt đứt lối đi của năm giới. Nếu không cho ra căn dặn ở đây, người trong kính dựa vào cái gì để tiếp tục, dựa vào cái gì tự nhốt mình trong một vực? Nếu có căn dặn thì nhất định phải ở chỗ này!”
Viên Cương nghi ngờ: “Vậy chúng ta làm sao tìm được lời căn dặn đấy?”
Ngưu Hữu Đạo lật tìm trong tay áo và lấy ra một cái lệnh bài, đó chính là Tinh Thần Lệnh!
Sau đó, Ngưu Hữu Đạo lắc người rời đi, nhẹ nhàng lao về phía đỉnh Kim Tự Tháp.
Viên Cương cũng phóng người nhảy lên, rơi vào lưng chừng tháp, sau đó nhanh chóng về leo về phía trước, một đường chạy vội.
Ngưu Hữu Đạo vừa tới đỉnh tháp một lúc thì Viên Cương cũng đã đến.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào đỉnh tháp một lúc sau đó thi pháp vung tay áo, quét rớt cát bụi trên đài cao, lộ ra chỗ vết lõm.
Ngưu Hữu Đạo giơ Tinh Thần Lệnh và đặt ở phía trên vết lõm so sánh một chút, kích thước vừa vặn thích hợp, đường vân lồi lõm trên lệnh bài hình như cũng có thể ăn khớp với bên trong vết lõm, nhưng hắn chậm chạp không đưa Tinh Thần Lệnh vào.
Viên Cương nhìn ra được hắn có chút do dự, hình như đang suy ngẫm điều gì. Y im lặng không quấy rầy, tin tưởng Đạo gia sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi, lệnh bài trên tay “vút” một tiếng đã cắm vào bên trong vết lõm. Hắn chậm rãi buông tay, thỉnh thoảng quan sát vị trí lệnh bài cắm vào có thay đổi không, thỉnh thoảng lại quan sát xung quanh xem có biến hóa gì không.
Viên Cương cũng có phản ứng tương tự, hai người đều đang cẩn thận quan sát xung quanh.
Đột nhiên, Viên Cương chợt quay đầu nhìn chăm chú về phía lệnh bài, trầm giọng nói: “Đạo gia, hình như có gì đó khác thường.” Các giác quan của y rất nhạy bén nên đã nhận ra được điều gì đó.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên ngăn cản, không cần y nói, bản than hắn cũng đã phát hiện ra, cảm giác được bên trong Kim Tự Tháp mơ hồ có nguyên khí trong trời đất đang gột rửa phía trên Tinh Thần Lệnh.
Dần dần, theo nguyên khí gột rửa bọn họ cảm nhận được càng lúc càng rõ ràng, xung quanh hình như có gió nổi lên, mây cuồn cuộn tới.
Gió mạnh thổi làm trang phục của hai người tung bay phần phật.
Hai người nhìn về phía trên không trung, chỉ thấy mây mù lại xuất hiện, mây mù xám trắng càng lúc càng dày đặc, dần dần biến thành mây đen cuồn cuộn, bên trong mơ hồ vang lên từng tiếng nổ mạnh.
Trời tối sầm xuống, tiếng ầm ầm trong mây đen lại dần dần biến thành tiếng sấm cuồn cuộn, bên trong không ngừng có ánh chớp thoáng hiện.
Đột nhiên sáng lên. Một tia sét lướt ngang qua không trung, đánh mạnh về phía vị trí đỉnh tháp.
Lại tới à? Ngưu Hữu Đạo bị dọa cho giật mình, hắn đã hưởng qua cảm giác kia, cũng không dễ chịu gì. Lúc này, hắn cùng Viên Cương đều lao đi, vội vàng nhảy xuống, tránh khỏi đỉnh tháp.
Ầm! hai người còn chưa rơi xuống đất đã quay đầu nhìn, chỉ thấy tia sét đánh kia đang bổ vào đỉnh tháp.
May là không đuổi theo người để bổ xuống. Hai người thở phào nhẹ nhõm. Viên Cương rơi xuống tới lưng chừng tháp liền trốn vào đó, ngẩng đầu nhìn.
Ngưu Hữu Đạo lại trốn khá xa, rơi vào cát mới ngẩng đầu nhìn.
Mà con bò cạp chỉ đường cho bọn họ tới đây đã khiếp sợ đến mức hoảng hốt trốn vào trong cát.
Sau một tia sát, chỉ thấy vang lên từng tiếng “xoẹt xoẹt” tia sét liên tiếp đánh xuống không ngừng về phía đỉnh tháp, từng lôi điện hình như muốn rót vào bên trong tháp.
Cuối cùng, thân tháp Kim Tự Tháp hình như thức tỉnh, bắt đầu ong ong run rẩy.
Theo tia sét không ngừng đánh xuống càng lúc càng nhiều, Kim Tự Tháp bắt đầu rung lên càng mạnh hơn, cuối cùng lại bắt đầu hiện lên tiếng ầm ầm muốn lún xuống.
Mặt đất chấn động rung chuyển, sa mạc đang chấn động gây ra tiếng động kinh người.
Viên Cương đứng ở lưng chừng tháp nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng thả người nhảy xuống, lăn trên mặt cát, sau đó chạy như bay đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo. Hai người cùng nhìn Kim Tự Tháp này dần dần chìm xuống trong tiếng nổ lớn.
Theo Ngưu Hữu Đạo, cảnh tượng như vậy đã xác nhận ghi chép về Tinh Thần Lệnh trên bản chép tay của Ly Ca, nhưng kết quả trước mắt rốt cuộc sẽ thế nào thì hắn không biết.
Giống như cái sàng di động trong sa mạc, hai người cũng dần dần lún xuống, Ngưu Hữu Đạo thi pháp nhẹ nhàng bay phía trên, Viên Cương lại phải không ngừng nhấc chân di chuyển mới có khả năng bảo đảm không bị chìm xuống.
Cả Kim Tự Tháp dần dần chìm vào trong lòng đất, khi vị trí chìm xuống chỉ còn có đỉnh tháp, đột nhiên bắn ra một ánh sáng ôn hòa.
Trong chớp mắt, ầm một tiếng vang dội rồi bất động, mặt đất yên tĩnh, chấn động ngừng lại.
Sét trên bầu trời đánh xuống bị ánh sáng ôn hòa kia chiếu tới hình như cũng thu lại, sấm rền chỉ cuồn cuộn ở trong đám mây trên không trung không dừng.
Ánh sáng ôn hòa bắt đầu hiện lên hình quạt, một thứ gì đó chậm rãi từ đỉnh tháp bay lên, đó chính là Tinh Thần Lệnh.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương kinh ngạc không hiểu, nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tinh Thần Lệnh.
Tinh Thần Lệnh bay lên tới vị trí cao một trượng thì đột nhiên có ánh sáng lóe lên, huyễn hóa ra một bóng người. Đó là hình sáng nửa người của một người đang nhắm mắt yên tĩnh, vật trang sức đơn giản nhưng gương mặt khuynh thành.
Viên Cương trợn tròn mắt nhìn và kinh ngạc một tiếng: “Quận chúa!”
Ngưu Hữu Đạo cũng giật mình. Lý trí nói cho hắn biết đó không thể là Thương Thục Thanh được.
Chợt ảo ảnh gương mặt nữ tử rất giống với Thương Thục Thanh đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt sáng lòa lại lộ ra vẻ thâm thúy động lòng người.
Khí chất giống như ngồi trên mây cũng khiến cho Viên Cương tỉnh ngộ. Bọn họ chỉ là có vẻ mặt rất giống nhau chứ không phải là Thương Thục Thanh.
Ảo ảnh nữ tử kia nhìn chằm chằm về phía hai người và lên tiếng: “Hai người à? Ai là người trong kính?”
Giọng nói có chút khác biệt và vang vọng, giọng nói này hình như đến từ sa mạc lại dường như đến từ trong trời đất.
Ngưu Hữu Đạo trả lời: “Là ta.”
Nữ tử nói: “Có gì để chứng minh?”
Ngưu Hữu Đạo hơi suy nghĩ: “Một ngôi mộ cổ, một mặt gương đồng cổ.”
Pháp nhãn của hắn chú ý, mơ hồ có thể nhìn thấy Tinh Thần Lệnh chậm rãi xoay tròn ở vị trí ngực của nàng, hình như tất cả ảo giác chính là tới từ Tinh Thần Lệnh.
Nữ tử khẽ gật đầu: “Ta không có cách nào tiếp tục giữ hình thái này quá lâu được. Ngươi tới gặp ta, có phải có nghi ngờ muốn ta giải đáp đúng không?”
Đương nhiên là có. Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi ra nghi ngờ đầu tiên trong lòng mình. Người này làm sao có thể giống hết với Thương Thục Thanh: “Nàng là Ly Ca sao?”
Nữ tử: “Là ta nhưng cũng không phải là ta. Đây là một ý thức do ta phân ra, phong ấn ở trong Tinh Thần Lệnh để giải đáp nghi ngờ cho người trong kính.”
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo kinh hãi, không biết Ly Ca này rốt cuộc có tu vi đạt đến mức nào mà một ý thức lại có thể giữ được đến nay, còn có thể có đầy đủ năng lực tự suy nghĩ và đối đáp. Trong lúc giật mình, hắn tiếp tục hỏi: “Đây là hình dạng vốn có của ngươi sao?”
Nữ tử: “Chẳng lẽ ta còn cần giả mạo hình dạng của người khác sao? Hình thái này của ta chỉ có thể tồn tại trong một khắc, vấn đề hình dạng rất quan trọng sao?”
Ngụ ý là ngươi không phải còn có vấn đề quan trọng hơn để hỏi ta sao?
Suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo có chút hỗn loạn vì gương mặt của nàng. Hắn cố gắng bình tĩnh lại và hỏi: “Nàng không có vấn đề gì muốn hỏi ta sao? Nàng không muốn biết thế giới này biến hóa thế nào à?”
Nữ tử: “Nếu cố gắng hết sức thì có thể nhưng lúc này đã không quan trọng nữa. Nếu ngươi có thể tới gặp ta đã đủ để chứng minh, bản tôn của ta ngã xuống, không có cách nào trở về nữa. Một tia ý thức của ta biết nhiều biết ít khó biết đủ, lại không cần biết nữa.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Dựa vào tu vi của nàng còn có thể ngã xuống sao?”